Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Nghĩ đến mọi chuyện, tôi chạy phòng tắm. gương là khuôn trẻ trung đẫm nước mắt, nhưng ngay cả khi vẫn tràn đầy sức sống. So với cuộc sống u uất suốt mười sau khi kết hôn, hình ảnh này khác biệt một trời một vực. Nhớ lại làn da thô ráp đôi mắt chai sạn vì lụng ở kiếp trước, tim tôi lại run lên. Tôi cúi đôi tay trắng trẻo chưa phải lao lực, nước mắt càng tuôn dữ dội.
Tôi bật điện thoại lên, ngập ngừng số của mẹ. nhiêu tôi không chủ động gọi về? Có lẽ tám, chín … nói của bố mẹ chỉ tồn tại như ký ức xa xỉ. Tôi vừa xấu hổ vừa căm ghét bản thân, đúng là loại con gái không có lương tâm. lúc tay run rẩy, tôi vô tình chạm phím gọi.
“Diệu Diệu hả con?”
mẹ dịu dàng lọt tai khiến toàn thân tôi như bị chấn động.
Tôi che miệng, nước mắt trào xuống không kiểm soát nổi. nhiêu tôi chưa được nghe lại nói thương yêu ấy? lòng tôi chỉ có không ngừng gào lên hai chữ: Mẹ! Mẹ nghe thấy tiếng sụt sùi liền lo lắng: “Diệu Diệu sao vậy? Có chuyện gì không? Mẹ đang tới trường đây!”
Tôi gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ, con không sao… Con chỉ hơi mệt thôi.”
sao tôi dám nói rằng tôi nhớ mẹ đến mức tim đau thắt?
Mẹ như trấn an được phần nào: “Không sao là tốt . Bé con đừng sợ, có bố mẹ ở đây. Cuối tuần mẹ đón con về nghỉ ngơi.”
Sau đó là tiếng bố càu nhàu nền: “Anh bảo tuần nào đón con, em không . Giờ nó thì biết sao an ủi đây…”
Tôi nghẹn ngào nói: “Bố mẹ, con không sao… Con chỉ nhớ mọi . Con xin lỗi.”
Tôi vội cúp máy, lao phòng tắm òa thật to. nhiêu tôi không dám trước ai, giờ mới dám để cảm xúc bung . Tôi xin lỗi bố, xin lỗi mẹ, xin lỗi anh. Tôi đúng là đứa con gái không có lương tâm… nhưng cuối cùng được nghe lại nói của những thương yêu tôi nhất.
4
Sau khi tôi kết hôn, bố mẹ đến thăm tôi. Khi ấy tôi mới về họ Tống được vài ngày. Tôi lớn lên ở thành phố, hoàn toàn không quen với cuộc sống nông thôn: không vệ sinh, không điều hòa, không quạt, muỗi thì dày đặc. Bốn chúng tôi chen chúc căn nhỏ ngột ngạt giữa mùa hè, nhưng tôi vẫn tỏ không khó . May mắn là Tống luôn chăm sóc tôi, từ việc cùng tôi sau mỗi lần vệ sinh đến việc quạt muỗi mỗi đêm.
Tôi không ăn được đồ nóng, anh ta lại cặm cụi nấu vài món đặc sản địa phương tôi. Mới yên ổn được vài ngày, bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến thăm. sao họ có mặc kệ tôi được, dù tôi cãi lời họ, thậm chí nói hỗn lén lấy sổ hộ khẩu để đăng ký kết hôn? Khi họ xuất hiện với đầy bụi đường, mắt tôi lập tức cay xè. Bố tôi bị say xe, gương tái xanh khiến tôi đau thắt nhưng vẫn chấp không thốt lời quan tâm.
Tôi trẻ tuổi, bướng bỉnh, chỉ biết tỏ rằng sống tốt mà không cần gia đình. Tôi giận họ vì không ủng hộ tình yêu của tôi, giận vì họ rằng Tống không xứng đáng. Mẹ tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng kìm nén. Bố thở dài bất lực, anh trai thì tôi như không hiểu nổi: “Diệu Diệu, con thật sự quyết định như vậy sao?”
Tôi im lặng, trốn tránh ánh mắt của họ.
Mẹ định nói điều gì đó nhưng thấy thái độ cứng đầu của tôi, bà chỉ lặng lẽ thu ánh mắt lại, nỗi thất vọng hiện rõ trên .
Bố mẹ đến để đưa tiền tôi. Họ không nổi nghĩ cảnh tôi tay trắng bị chồng coi thường. Họ không nhận sính lễ mà ngược lại đưa họ Tống 68 vạn tệ. Mẹ chồng nhiều lần hứa sẽ đối xử tốt với tôi đến hết đời, khiến tôi cảm động đến mức nghẹn lời. Tống thì im lặng, môi mím chặt, trông đầy ngượng ngùng. Tôi lại sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta nên lập tức từ chối số tiền bố mẹ đưa.
Tôi nhớ rõ chữ nói khi ấy: “Đủ , … Sau này dù khổ hay sướng, con không liên quan gì đến mọi nữa.”
Ánh mắt tuyệt vọng của bố mẹ tiếng mắng của anh trai như xa dần khỏi tai tôi.
Cuối cùng, họ quay lưng rời .
Sau đó, họ vẫn gọi tôi nhưng tôi không giờ nghe máy. Ban đầu tôi sợ họ sẽ đến thuyết phục thêm, sợ lại phải thấy ánh mắt thất vọng ấy. Tình yêu mù quáng khiến tôi chìm hoàn toàn thế giới của Tống , không tự cứu . Anh trai chủ động đến gặp tôi, đưa tiền mua quần áo, nhưng tôi lại từ chối bằng vẻ lạnh lùng, như anh mắc nợ tôi điều gì.
Đến sinh nhật bố mẹ anh trai, tôi chỉ dám trốn một góc mà , không đủ can đảm gọi điện. Sau này, khi bộ thật của Tống mẹ chồng dần , tôi mới hiểu ngu ngốc đến mức nào. Vì chút tự tôn rỗng tuếch, tôi không dám quay đầu, không dám để khác biết chọn sai. Tôi cứ thế c.ắ.n răng đựng, chút một nuốt hết mọi uất ức lòng.