Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

 Tôi là một cô gái bình thường, nhưng tôi luôn mơ về một người lạ trong mơ, nhưng tôi không rốt cuộc người đó là ai, sao tôi lại mơ về cô gái ấy ? Và trong mơ tôi có nhìn thấy một hình xăm con bướm trên cánh tay người đó, người đó còn gọi tôi là “bé yêu”?

Và hôm nay tôi lại mơ về mơ đó. Sau khi giật mình tỉnh , trong sự hoang mang của mình, tôi đã lên tiếng hỏi : “Gì? sao mình cứ luôn mơ về mơ đó? Và nó có ý nghĩa là gì ? Và bây giờ mình cần làm gì đây?”

Thoát khỏi những suy nghĩ của mình ngay lập tức, tôi nằm lì trên chiếc nệm mà không ngừng suy tư, trong khi thời gian cũng đầu trôi qua. Sau một lúc, với sự mệt mỏi của , tôi đã lên tiếng: “Hazz, mặc kệ ! mơ đó là gì đi chăng nữa thì mình cũng chẳng quan . Bởi vì bây giờ mình cần đi học, không trễ giờ mất!”

là ngay lập tức tôi đã ngồi dậy khỏi giường, sau đó cầm lấy chiếc cặp sách và vội vàng đi ra xe để xe buýt đến trường ngay lập tức. Nhưng khi đứng trên chiếc xe buýt, tay của tôi đã chạm một thanh sắt để có giữ thăng bằng, tay còn lại thì lướt điện thoại, thì bỗng có ai đó chạm tay của tôi. Điều đó mang đến tôi một giác vô cùng kỳ lạ. Chốc , tôi lên tiếng hỏi :

“Gì? giác này rốt cuộc là gì ? Và sao trái tim của mình lại đập nhanh đến như ?”

Suy nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được sự tò mò của . Ngay lập tức tôi quay mặt lại, đưa mắt nhìn xung quanh để xem thử rốt cuộc là ai chạm tay của mình. Nhưng chiếc xe cũng đã dừng lại, chốc mọi thứ cũng đã rung chuyển khi nó thắng quá gấp. Ngay lập tức cô gái đó cũng đã buông tay tôi ra mà bỏ đi một cách nhanh, còn tôi thì vô cùng sững sờ với giác kia. Ngay lập tức, trong sự khó hiểu của mình, tôi quyết đi theo người phụ nữ đó để xem thử chuyện gì đã xảy ra, sao tôi lại có một giác kỳ lạ với cô ta như

Giờ đây tôi đuổi theo bóng lưng của cô, trong khi cô ta vẫn tiếp tục đi. Nhưng cô ta đi nhanh. Tôi không hiểu sao dù mình cố gắng đuổi theo thì vẫn không nào đến gần cô ta, mà lúc xa…

Lúc này tôi cũng đã chạy một lâu để đuổi theo cô ta, nhưng tôi cũng đã lạc mất cô ta, không còn thấy tung tích gì của cô ta nữa. Chốc , tôi chìm trong những thắc mắc của mình: “Gì? sao mình lại không thấy người phụ nữ đó nữa ? Và rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Không lẽ đây là một mơ sao?”

Vẫn chìm trong sự hoang mang của mình thì tôi lại thấy người phụ nữ đó một lần nữa. Ngay lập tức tôi đã đưa tay chạm người cô ta, sau đó lên tiếng khi được cô ta:

“Này, cô có tôi hỏi được không?”

Giờ đây người phụ nữ đó đầu quay mặt lại. Tôi đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, là một khuôn mặt vô cùng đẹp, giống như một mỹ nhân . Chốc , nụ cười thiện của cô ta đã nở trên môi. Cô ấy lên tiếng hỏi tôi trong sự thắc mắc: “Này, có chuyện gì mà nãy giờ chị cứ gọi tôi ? Và chị muốn gì hãy mau đi?”

Tôi không trả lời như thế nào, nhưng mà tôi thấy người phụ nữ này quen, cứ như đã gặp ở đâu thì . Nhưng suy nghĩ tôi lại không được rốt cuộc mình đã gặp người phụ nữ này ở đâu ?

Lúc này tôi lên tiếng hỏi cô ấy: “Này, chúng ta có từng gặp nhau chưa nhỉ?”

Cô ấy tỏ vẻ vô cùng bối rối mà trả lời: “À, chúng ta chưa gặp nhau. Hình như cô tìm nhầm người thì . Và bây giờ tôi có việc là gấp. Tạm biệt cô!”

người phụ nữ đó đã rời đi trong sự hụt hẫng của tôi. giác hụt hẫng này khiến tôi thấy khó chịu, mà chỉ muốn tiếp cận cô ấy nhiều hơn, chuyện với cô ấy. Nhưng mà tất cả cũng chỉ là sự bất lực, khi tôi không quen gì cô ta hết…

Giờ đây tôi đầu rời đi, đi trên đường giống như một người không hồn , bởi vì trong trí của tôi luôn nghĩ về người phụ nữ đó, muốn tìm hiểu tung tích của người phụ nữ đó là ai ?

Lúc này bởi vì lơ đễnh nên tôi đã đụng một già. Ngay lập tức tôi lên tiếng xin lỗi ta: “Dạ, con thật sự xin lỗi bác khi vô tình tông bác! Nhưng con không cố ý đâu ạ!”

ta giờ đây đưa mắt nhìn tôi mà : “À, không sao cả!”

Dứt lời, ngay lập tức tôi định rời đi thì ta nắm lấy tay của tôi mà : “Này, con sự gì đúng không?”

Tôi không hiểu sao ấy lại tôi có sự. Chốc tôi lên tiếng trả lời: “Dạ ạ, nhưng bác không cần quan đâu, bởi vì dù gì con cũng quên mà thôi!”

Giờ đây ấy lên tiếng thở dài mà bảo: “Hazz… đúng là nghiệp duyên mà. Khi cô đã gặp lại người tình của mình kiếp trước. Nhưng giờ đây sợi dây của hai người lỏng lẻo, không bao giờ ở bên cạnh nhau được đâu. Và nếu như cô không cắt đứt dây tơ duyên đó, thì người phụ nữ đó luôn ám ảnh trong trí của cô. nhìn thấy cô ta, nhưng giữa hai người không bao giờ có một mối liên kết hay có ở bên nhau. Mà chỉ khiến cô ngày đau đớn, chìm trong những u sầu, sau đó giống như một bông hoa úa tàn, và chìm trong hố sâu của tuyệt vọng của một tình yêu… khi không bao giờ có được…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương