Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tôi xách món mua Tạ Cận Ngôn đứng trước cửa nhà cậu ấy.
Không ngờ, cửa không khóa.
Thật ra cũng không lạ, chú Tạ với dì Chu vốn sống rất thoải mái.
Quên khóa cửa là chuyện thường như cơm bữa.
Tôi đứng ngoài gọi nhỏ:
“Có ai nhà không ạ?”
Không ai đáp.
“Chú Tạ ơi?”
“…”
“Dì Chu ơi?”
“…”
“Tạ Cận Ngôn?”
“…”
Tôi đứng nguyên tại chỗ tự trấn an:
“Không tôi vô duyên đâu nha, tôi gọi rồi đó.”
“Tôi chỉ vào xem có mất mát gì không thôi.”
“Ừm, tiện tay giúp người.”
Vừa một chân vào nhà, tôi nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng.
Nhà Tạ Cận Ngôn tôi quá rành rồi, âm thanh phát ra chắc chắn từ phía nhà tắm.
Tôi rón rén lên tầng hai.
Không ngờ, cửa phòng tắm cũng khép hờ.
Nhận ra điều , tim tôi như có nai con nhảy loạn.
Bên trong vọng ra tiếng nước róc rách, còn có cả tiếng khe khẽ.
Tôi chưa từng nghe Tạ Cận Ngôn , không ngờ giọng cũng không tệ.
đỏ bừng, tôi chân chạy đến, nép vào cửa lén nhìn.
Sương mù bốc lên mịt, thấp thoáng hiện ra.
Tấm lưng rộng, eo thon, làn da màu đồng…
Khoan… màu đồng?
Đầu óc tôi choáng váng, chưa kịp nghĩ nhiều, tầm mắt trượt xuống… và thoáng thấy thứ gì đó cực kỳ khủng…
Khoan … người đó lại quay lại?!
7
đó… trông kỳ lạ thật.
Não tôi trống rỗng, dừng hoạt động trong tích tắc.
Đúng ấy, ngoài cửa vang lên tiếng chân.
Tôi chưa kịp nhìn rõ thì một tay to túm lấy tay tôi, kéo thẳng vào phòng tắm, hơi nước ập đến cả mắt.
Mọi thứ quá bất ngờ, món tôi mang theo cũng rơi bịch xuống sàn ngoài cửa.
Cặp kính gọng đen đi trong tích tắc.
Trước mắt như bị bôi , không khác gì bị “che cảnh nhạy cảm”.
Tôi bị đè chặt lên tường, không nhúc nhích được.
Những giọt nước dính ướt cả lưng áo tôi.
Phòng tắm tràn ngập hơi nóng, không khí đẫm mùi sữa tắm thoang thoảng, mang theo cảm giác… hơi quá mập .
“Ồ, thật sự cắt tóc rồi .”
Một tay lớn đặt sau đầu tôi, ngón tay len vào tóc, nhẹ nhàng vuốt.
Tôi rợn da gà, tim đập thình thịch như trống trận.
Có lẽ là do men rượu trước đó, hoặc cũng có thể vì bầu không khí quá… ám.
Cũng có thể do kính tôi chút ảo giác an toàn.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, nhắm mắt lại, nhón chân lên.
…
Và hôn người trước .
Cảm giác ấm mềm ấy như kẹo dẻo trái cây, toàn thân như có dòng điện chạy , tê dại.
Nói nhỉ, kể cả có bị từ chối, thì lần tỏ tình cũng không lỗ.
Ngón tay trên đầu tôi khựng lại, người trước cứng đờ.
Tôi sực tỉnh, định lùi lại.
, bên ngoài lại vang lên một giọng nói lạnh quen thuộc:
“Cận Chu, về rồi, em tắm xong chưa?”
Cận… Chu?
Tạ Cận Chu?!
Đầu óc tôi nổ tung.
Chân còn chưa kịp chạm đất thì eo bị một cánh tay rắn chắc giữ chặt kéo vào lòng, môi cũng bị chặn lại bởi một nụ hôn cực kỳ quen thuộc…
8
“Rầm…”
Cửa phòng tắm bị đóng sầm, Tạ Cận Chu tiện tay khóa trái lại.
“Cận Chu, thứ cửa là của em ?”
Giọng nói ngày càng gần, chỉ còn cách một cánh cửa.
Tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, tay cậu lại siết chặt hơn.
Trong đầu tôi lướt các chiêu tự vệ.
Tôi nhấc chân lên.
Vừa nhấc thì bị cậu ta bắt lấy, rồi gác thẳng lên eo .
Tư thế dính sát khiến tôi suýt hét lên.
nghĩ đến Tạ Cận Ngôn ngoài kia, tôi vội bịt miệng.
“Của em, để vào phòng em là được.”
Rồi cậu ấy cúi xuống bên tai tôi, giọng khàn khàn.
“Tôi vừa đủ tuổi trưởng thành, em định tôi tuyệt hậu ?”
Tôi nín thở không dám động đậy.
Ngoài kia im lặng hai giây.
“Hôm nay tắm lâu vậy?”
Tạ Cận Chu nhìn tôi một .
“Không có gì, tập thể dục tí.”
“Rồi tắm lại lần nữa.”
“Ừ, vậy tắm đi.”
Nghe tiếng chân xa dần, tôi thở phào.
Vẫn nhắm mắt hỏi nhỏ, “ ấy đi chưa?”
Đáp lại lại là một câu chẳng liên quan.
“Em thấy tôi xấu lắm ?”
“Không thích gương , lại không nhìn lấy một ?”
OMG, có nghe được mấy lời nói không vậy.
“Người quân tử không nhìn điều không nên nhìn!”
“Cậu mặc đồ vào lên!”
Tôi sốt ruột giục.
“Tôi chưa tắm xong, mặc gì chứ?”
Giọng Tạ Cận Chu lười biếng, như thể có bị nhìn cũng chẳng quan tâm.
Nghe hợp lý đến mức tôi… chẳng phản bác được gì.
“Bạn Giang , em lẻn vào nhà người ta, còn lén nhìn tắm…”
“Im im im!” Tôi chịu hết nổi, bịt miệng cậu ta.
Hạ giọng cầu xin, “Làm ơn đi, mặc đồ vào lên.”
“Lỗi của tôi, tôi đi .”
Cậu không nói gì nữa, tôi liền mở hé mắt.
Ánh mắt Tạ Cận Chu lướt tay tôi bịt miệng cậu.
Tôi buông ra, thì thầm:
“Giúp tôi với, giúp tôi ra ngoài.”
“Có lợi gì tôi?”
Tạ Cận Chu lấy khăn tắm quấn quanh người, chẳng chút hoảng loạn.
Tôi do dự, rồi mở lời:
“Tôi… mời cậu ăn cơm?”
“Tôi thiếu bữa đó chắc?”
“Vậy… cậu nói đi?”
Cậu nhìn tôi, mắt sâu hơn một chút.
Như cân nhắc, rồi chậm rãi đáp:
“Nợ trước .”
9
Để không bị Tạ Cận Ngôn phát hiện rồi hiểu nhầm thành biến thái, tôi đành cắn răng đồng ý yêu cầu của Tạ Cận Chu.
Nghe bên ngoài không còn động tĩnh gì, tôi cẩn thận xác nhận lại:
“Cậu chắc là ấy vào phòng rồi chứ?”
“Không tin thì cô cứ đây đợi.”
Tạ Cận Chu ung dung lau mái tóc còn nhỏ nước.
Tôi im re, lặng lẽ vặn tay nắm cửa, thò đầu ra xem xét.
Bên trái phòng tắm là phòng của Tạ Cận Chu, bên là của Tạ Cận Ngôn.
phòng của Tạ Cận Ngôn lại sát cầu thang.
Tôi vừa một chân ra thì…
Cạch một tiếng, cửa phòng Tạ Cận Ngôn hé ra một khe nhỏ.
Tôi hoảng quá, vèo một …
Chui thẳng vào phòng Tạ Cận Chu, tiện tay đóng cửa lại.
Sau một phen náo loạn, trán tôi túa mồ hôi li ti.
Tôi đứng trong phòng thở dốc, cố bình ổn lại tâm trạng.
vừa quay đầu thì lập tức chết lặng.
cạnh cửa, trên tường phòng Tạ Cận Chu, là một bức tường dán đầy ảnh.
trên đó…
Toàn là ảnh của tôi.
Thậm chí là đủ mọi giai đoạn:
Cấp ba, cấp hai, tiểu , thậm chí có cả ảnh đầy tháng – không biết cậu ta moi đâu ra!
Đầu tôi ù đặc, không kịp phản ứng thì bên ngoài vang lên giọng Tạ Cận Ngôn:
“Tôi để quên quyển sách trong phòng em.”
Tiếng chân càng càng gần.
…
“, có nghe thấy tiếng mèo không?”
“Ừ.”
“Chắc em quên đóng cửa, con mèo chạy vào rồi, bị dọa sợ trốn mất rồi.”
“ phòng em tìm đi.”
…
Người đầu óc nhạy thì phản ứng cũng .
Nghe bên ngoài yên ắng, tôi không dám nghĩ tiếp về bức tường ảnh, chỉ thấy cần thoát ra càng sớm càng tốt.
Tôi mở hé cửa, nhìn thấy phòng Tạ Cận Ngôn đóng kín.
Tranh thủ không có ai, tôi chạy ra khỏi phòng.
lướt cửa phòng Tạ Cận Ngôn, loáng thoáng nghe thấy bên trong chuyện gì “cạnh tranh công bằng”…
Ôi trời, đúng là bá chính hiệu, thi xong đại rồi vẫn còn ganh đua hành.
Khoan, tường ảnh trong phòng Tạ Cận Chu là ???
10
“Chu Chu?”
“ cậu lại đây?”
Vừa ra khỏi nhà họ Tạ, tôi bắt gặp Tô Chu Chu đứng bãi cỏ bên đường cùng một người con trai cao gầy.
Cậu ta trông có vẻ quen quen.
Chu Chu lập tức buông tay cậu ta ra.
“Đây là ai vậy?” tôi hỏi.
“Chào bạn, là Tạ Lê, là…”
Giọng nói vừa cất lên, tôi lập tức đơ người – rõ ràng là con gái!
“…chị gái .”
“, chị ấy.” Chu Chu gật gật, giọng có chút lúng túng.
“Mẹ tớ bảo ra ngoài mua ít đồ.”
“Còn cậu chưa về nhà?”
Lần đến lượt tôi chột dạ.
“, tớ… đi nhầm đường.”
loa đánh trống lảng xong, tôi bỏ chạy.
Đến khi về đến nhà, tôi bừng tỉnh.
Người con gái đi cùng Tạ Cận Ngôn sáng… chẳng chính là “chị gái” của Chu Chu đấy ?!
Xong rồi, đối thủ tình trường là chị ruột của bạn thân?!
11
Hôm sinh nhật Tạ Cận Ngôn, tôi mang theo món mua, đến muộn một chút.
Vừa đẩy cửa phòng ra, tôi liền bắt gặp ánh mắt của Tạ Cận Chu – người cầm micro giữa đám đông.
Tôi cuống quít né đi, lại đụng ánh nhìn sâu thẳm của Tạ Cận Ngôn.
Đôi mắt đen tuyền khó đoán cảm xúc.
Tôi cầm túi , cảm thấy hơi lúng túng.
May phòng náo nhiệt, không ai để ý đến tôi.
Tiếng nhạc dừng lại, Tạ Cận Chu nở nụ cười nhìn về phía tôi.
Trong phòng toàn là bạn cùng lớp, đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Thật biết cách khiến người ta xấu hổ ghê.
Đệt…
“Trì Nguyệt đến rồi, tìm chỗ ngồi đi.” Lớp trưởng lên tiếng trước.
Chu Chu ngồi trong góc chớp mắt ra hiệu gọi tôi lại.
tôi sắp tới, Tạ Cận Ngôn vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh , nói:
“ đây ngồi.”
Tôi ngập ngừng vài giây rồi đến.
Vừa định ngồi xuống thì bị Tạ Cận Chu kéo lại, nụ cười vẫn không tắt.
“Ngồi giữa đi.”
Tôi đành cứng ngồi vào giữa hai người họ, may đám đông chú ý sang chuyện khác.
Tôi đưa túi Tạ Cận Ngôn bên trái.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Một tay ấm nóng bất ngờ áp lên má tôi.
Tạ Cận Chu ép tôi quay đầu lại nhìn cậu ta, khóe môi vẫn cong cong.
“Thế còn của tôi đâu?”
Nhìn thấy Tạ Cận Chu, đầu tôi lập tức hiện lại cảnh trong phòng tắm hôm đó.
đỏ như gấc.
Tôi co người lại, lắp bắp nói nhỏ:
“Trước… trước đó đưa rồi.”
“, tôi nhớ ra rồi, là mô hình thuyền buồm.”
“Còn có một lá…”
Chưa để cậu ta nói tiếp, tôi vội bịt miệng lại.
Đúng vậy, trong đó còn có… một bức thư tình, vốn là viết Tạ Cận Ngôn.
Mặc dù trong phòng khá ồn, giọng cậu ta cũng không lớn lắm.
Tạ Cận Ngôn ngồi bên kia, tôi sợ ấy hiểu lầm.
Tôi liếc mắt ra hiệu Tạ Cận Chu, rồi chịu buông tay ra.
Tạ Cận Ngôn ngồi bên cạnh, sắc u ám, nhận lấy túi trong tay tôi.
Phòng bật điều hòa khá lạnh, đầu ngón tay cậu ấy khi vô tình chạm vào lòng tay tôi mát rượi, nhẹ nhàng gãi một .
Khiến tôi bất giác rùng .
Người ta khi lúng túng và ngại ngùng thường sẽ tỏ ra bận rộn.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Cuống quít cầm lên một ly nước trên , ngửa đầu uống cạn một hơi.
“Em đi vệ sinh một lát.”