Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
tỷ chẳng có lấy xíu áy náy, bá đạo lệnh: “Tây Lương vẫn chưa tìm được mỏ tinh luyện nào tương đương.
Mỏ đào xong, ta còn đi tìm tiếp.
Muội, quay về Lâu Lan, sinh cho ta một đứa con.”
“… ta… đều là nữ… sao mà… sinh được…” Ta trợn mắt, giận nhìn tỷ ấy.
tỷ tiện tay tặng ta thêm một bạt tai.
Ta vội rụt lại như mèo con nhưng vẫn chu bày tỏ sự bất mãn.
tỷ bảo: “Cho muội năm năm, tử bỏ phụ.”
“Vậy… hắn… tử bỏ mẫu thì sao?”
“Hắn thích muội, sẽ không động vào muội đâu.”
Ta: “???”
“Năm ngoái, trong lễ sắc phong Đại Phi của Bắc Thái tử, các ngươi cũng tham dự.
đó, Trọc Châu lập dâng thư cầu hôn.”
“ ta người, ngũ lục thất đứng chung một chỗ chẳng khác gì, sao hắn hắn thích ai?”
“Ta cũng không .” tỷ đáp tỉnh bơ: “Nhưng hắn không đòi trả hàng thì chứng tỏ hắn không cưới nhầm.”
đã Trọc Châu chỉ đích danh ta để hòa thân, tại sao tỷ ấy còn gọi cả ta đến?
Ta không khỏi thắc mắc, nhưng trong cũng có câu trả lời mơ hồ.
“Vì tay ta ngứa, đánh người.” tỷ trả lời khí thế rành rành, hoàn toàn không xấu hổ.
20
nhỏ đến lớn, không lên tiếng, rất ít người phân biệt được tỷ muội ta.
Nhưng Trọc Châu thì lại phân biệt được.
Ta từng nằm trong hắn hỏi: “Sao… sao chàng… nhận ra ta?”
Trọc Châu cau mày: “Chuyện đó có gì khó? nàng nhỏ một , nhìn là ngay.”
Ta: “…”
ha, nhỏ đến lớn, ta bị bạt tai cũng ít …
“Vậy… Đại vương… thích ta vì điều gì?”
Trọc Châu nháy mắt: “Ta vốn không có thú vui gì đặc biệt… chỉ mê sắc đẹp, nàng xinh thì ta thích.”
Tay ta lập véo lấy eo hắn, Trọc Châu cười ha hả: “ phát hiện nàng còn thông minh, nhẫn nhịn… nên càng thích .”
Toàn hươu vượn!
Hắn đến giờ còn chưa phát hiện tỷ đào trộm khoáng sản nhà hắn, rõ ràng là thấy ta bị lợi dụng mà chẳng có phản ứng gì nên mới cảm thấy an toàn rồi mới thích.
Cái tính chó săn dính người kia, toàn là diễn!
Ta không tin rằng khi mâu thuẫn nước còn nằm đó như hố sâu, hắn có thật mà yêu ta không gì.
Giống như ta cũng thích bị hắn bám lấy, nhưng thứ gọi là “thích” đó… chẳng chi phối lý trí của ta.
Bổn phận của ta là vì nước mà tồn tại.
Công chúa hòa thân chỉ là một vai diễn trong sứ mệnh nước mà thôi.
Dường như Trọc Châu hiểu được ta đang nghĩ gì.
Hắn cười khổ, kéo khóe : “Ta và nàng đều mang theo vận mệnh của mình, nhưng ít nhất hiện giờ chư đã nghị hòa, cùng nhau chống địch ngoại xâm.
Có nào… ta tạm thời buông bỏ hiềm khích, sống yên ổn một thời gian không?”
Ta chớp mắt, nghĩ nghĩ, cũng .
Hiện giờ các tỷ tỷ chưa tiêu diệt Lâu Lan, ta có yên tâm sống bên Trọc Châu.
Lúc hưởng thụ thì cứ hưởng thụ.
Ta có đắm mình trong sự sủng ái của hắn.
Nhưng có một ngày, bên đao binh tương kiến…
Ta cũng sẽ không do dự, vung kiếm lấy đầu hắn.
Say ngủ trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm thiên .
Đó là đạo lý ta được dạy nhỏ, cả đời không phản bội.
Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Đại vương… khi giết chàng, ta sẽ lấy sọ đầu của chàng, gắn … ngai vàng.”
“Hả… rồi sao nữa?”
“ đó… nuôi… bốn mươi… diện thủ.”
Hắn tối cắn lấy má ta: “Vương nữ Tây Lương các nàng, là độc ác cả Nam !”
Ta “hừ” một tiếng trong mũi, vòng tay ôm cổ hắn, đặt lên hắn.
Tuy trong tay hắn còn giấu bao nhiêu chiêu trò chưa lộ nhưng trong ta âm thầm nghĩ: Phu quân … cũng tạm được… lại, thị tẩm.
Tạm thời… không giết.
(Chính văn hoàn)
Ngoại truyện một: Nhật ký của Trọc Châu
1
Lễ sắc phong Đại Phi của Thái tử Bắc nhàm chán thật.
Tuy Đại Phi mặc đẹp nhưng ánh mắt của Tông Tỳ lại sắc như dao, vừa rồi thôi mà ta đã bị “chém” mấy nghìn lần.
Tặc… nhỏ nhen thật.
Thê tử xinh đẹp thì sao chứ? Ai mà chẳng cưới được một Đại Phi?
Ồ ồ ồ! Vương nữ Tây Lương kia… là đẹp thật đấy!
Đây chính là vị “liên hoa muội” trong truyền thuyết sao?
Nhưng tại sao cùng một gương , người đi đầu lại nhỏ nhắn một ?
nhỏ là đẹp thật.
2
Ta với biểu đệ Khác đại quân rằng cầu thân Tây Lương.
Hắn suy nghĩ một , lấy ra một phong mật thư: “Vương nữ Tây Lương người nào cũng tinh quái, chọn cô yếu nhất.”
rồi chỉ tay vào vị muội muội đứng thứ năm.
3
Đêm tân hôn.
Có vẻ biểu đệ đã hiểu sai về chữ “yếu” rồi…
4
Chẳng lẽ ta là một tên “não yêu”?
Nàng ấy thực sự quá đáng yêu… mềm mềm, chọc vào cứ như đang ngậm một miếng phô mai.
Một tiểu mỹ nhân như vậy, ta làm sao nỡ gạt nàng?
Biểu đệ tặng ta một cú húc trán: “ .”
5
Được được được… thì .
Ta mượn tay nàng, thanh trừng kẻ địch, xây dựng uy tín, giành được tin Tây Lương.
Mà nàng chỉ đòi một tấm bản đồ sơn hà?
xem phòng sao?
Nhưng Lâu Lan ta làm gì có hệ thống phòng thủ?
6
Biểu đệ Tây Lương do Nhiếp chính vương nắm quyền, đang đối đầu kịch liệt với nữ vương.
có được ái nữ duy nhất của hắn, chẳng lo không khuấy động được nội loạn trong Tây Lương.
Nhưng… làm sao để được viên “ngọc quý” của Nhiếp chính vương đây?
7
Nữ vương Tây Lương thích Cửu điện Nam !
Thích đến mức chỉ hôn một cái là vui đến phát sáng!
Còn ta hôn nàng sao chẳng thấy nàng phát sáng?
Nàng lại còn cứ lẩm bẩm hỏi: Cửu điện có dạ minh châu không?
Rõ ràng là ta mới chứ! Ta mới !
Chữ “Trọc” trong tiếng Lâu Lan nghĩa là bóng loáng, lấp lánh, không nhiễm bụi trần!
Giận rồi, hôm nay không ăn cơm nữa!
dỗ kiểu đó mới chịu!
8
Biểu đệ lại tặng ta một cú húc trán.
Chỉ vì ta độc mồm độc miệng tung tin hắn thích nam nhân.
Hừ!
Ai bảo hắn dám chọc ta, còn bảo ta là “da tốt não chó”.
9
nước không còn giao chiến, ái nữ của Nhiếp chính vương cũng bị sang đây rồi.
Ta chuẩn bị bắt đầu mối tình ngọt ngào đây~!
10
Hôm nay đi săn.
Món phô mai nhỏ kia công phu ghê thật! không ra tay trước, chỉ e bị nàng đè bẹp mất.
Về đến nơi, nàng treo lên một bức tranh cuộn.
Ta cau mày: “Cái gì đây?”
“Vương nữ Tây Lương… ai cũng được một yêu thần thượng cổ hộ thân… Đây là… của ta.”
Lộc nữ Tây Hải, tâm địa độc ác, thích cướp đoạt dung nhan của thiên , càng ưa nuôi nam sủng trong hậu cung, hễ hết hứng thú liền tàn nhẫn giết sạch.
Ta: “…”
“Đại vương… ngoan ngoãn… không, sẽ bị thay thế.”
Tiểu nha đầu là ỷ ta mê sắc đẹp mà ức hiếp người ta!
Ngoại truyện – Khác đại quân thật sự thích nam nhân sao?
Hu hu hu…
Làm vương nữ thật phiền toái, gả phu quân rồi mà còn bị đè đầu cưỡi cổ!
Chi bằng là người đè người khác còn !
Cuối cùng cũng tiễn được mấy tỷ về nước, ta ôm cổ Trọc Châu, nép trong ngực hắn, tay cầm cung nhỏ khảm trân châu bảo thạch, cùng hắn cưỡi ngựa đi săn.
Ban đầu Trọc Châu còn chê cây cung nhỏ màu hồng lấp lánh của ta.
Nhưng đến khi ta bắn ra mũi tên đầu tiên, hắn lập câm bặt.
Ta vẫn ngoan ngoãn dịu dàng: “Đại vương… thi đấu không?”
Hắn bĩu : “Ta không thắng nổi nàng.”
“Yếu xìu.”
Ta quay đi, tay áo lôi ra viên Đại Lực Bù Bù Hoàn, chân thành đề nghị: “Bổ một… ?”
Khác đại quân ở bên cạnh cúi đầu cười đến run vai.
Trọc Châu giận đến nghiến răng: “Bản vương không yếu! Không yếu!”
Đang cãi nhau, bất chợt một mũi tên lông đỏ xé gió lao thẳng về phía Trọc Châu.
Vì ta đang ôm trong , hắn khó xoay xở né tránh, còn ta… cũng chẳng để hắn đỡ thay ta.
Khác đại quân lập thúc ngựa nhảy lên, tung người giữa không trung, bắt lấy mũi tên kia rồi lật người trở lại yên ngựa như chưa từng có gì xảy ra.
Liền đó, mũi tên hướng khác tiếp tục lao đến, đều bị hắn ta nhẹ nhàng vung tay áo hất văng.
Hắn ta nhìn mũi tên đỏ rực, thản nhiên xoay xoay quả chuông nhỏ treo ở đuôi tên.
Biểu tỷ Nhược Cốc của ta, “cái kìm kẹp người đời” vận trang phục Lâu Lan đứng sừng sững trên lưng ngựa, đỏ như lửa, toàn thân tựa như trời thế.
Khác đại quân giương cung lắp tên, chuẩn bị trả lại mũi tên ấy.
Ta lập kéo tay Trọc Châu định chuồn.
Võ công của biểu tỷ chỉ dưới tứ tỷ ta.
người đó mà đánh nhau thì chẳng khác nào thần tiên giao chiến, kẻ thiệt hại chỉ có là con “gà yếu” là ta và Trọc Châu thôi!
Lúc , ta làm gì cũng không chậm, nhanh chóng với Trọc Châu: “Đại… đại… đại…”
Trọc Châu xem náo nhiệt rất hăng: “Ta đặt cửa tiểu cô nương thắng, nha đầu kia lợi hại thật.”
Cốp!
Mũi tên biểu tỷ bắn tới bị hắn tránh được, nhưng viên đá Khác đại quân vẩy tay bắn ra lại trúng trán hắn một phát “cốp” rõ đau.
Nửa câu của ta cuối cùng cũng kịp bật ra: “Đại vương… chạy… không thì… không kịp đâu!”
(Hoàn)