Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Mẹ chồng ôm lấy tim mình, chỉ vào tôi nửa ngày không nói nên lời.
Khuôn mặt xưa nay luôn cay nghiệt giờ đỏ bầm như gan lợn.
“Mày… mày là đồ sao chổi! Đó là tiền của nhà họ Lý, sao mày có quyền quyết định?!”
Lấy lại bình tĩnh, bà lên rồi lao về phía tôi như phát điên. Trong đôi mắt đục ngầu kia, chẳng hề có lấy một tia xót xa cho đứa con tàn tật, chỉ toàn là cơn cuồng nộ khi mất đi tiền bạc.
Tôi đã đề phòng trước, nghiêng người né tránh.
Mẹ chồng ngã nhào, lưng va vào mép bàn gỗ cứng, đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố rướn người định giật lấy túi xách của tôi.
“Đưa đây! Mày lập tức hủy cái hợp đồng đầu tư ch//ết tiệt kia cho tao! Phải hủy ngay!”
Đúng lúc đó, chính một cú đá tung.
“Mẹ! Tiền đâu rồi? Bên BMW nói nay không đặt cọc là hết khuyến mãi đấy!”
Chú út – Lý Quân – mồ hôi đầm đìa xông vào, tay còn cầm tờ rơi quảng cáo nhàu nát của BMW.
thấy mẹ ruột ngồi đất, lại nhìn tôi với ánh mắt như băng anh sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên lăn, hắn gầm lên:
“Anh, tiền tới chưa?”
Lý Quân chẳng buồn liếc vết băng trên chân anh còn đang rỉ m//áu, mắt dán chặt vào túi xách của tôi:
“Chị dâu, thẻ ở chỗ chị đúng không?”
“Tôi dùng hết rồi.”
Tôi lùng trả lời: “Đã đầu tư tài chính hết, không rút được đâu.”
Lý Quân ngơ ngác một giây, đó lập tức nổi điên.
“Xàm chó! nay tao phải lấy ! Mày là người ngoài mà dám động vào tiền nhà tao?!”
Như một con trâu đi//ên đỏ mắt, hắn ném tờ rơi xuống đất, giơ nắm đấm xông về phía tôi.
Lý Cường – chồng tôi – đập tay lên tay vịn lăn, hoảng loạn hét lên:
“Quân! Em vậy! Đó là chị dâu em đấy!”
“Cút! Thằng què thì im mồm cho tao!” Lý Quân chửi bới, nắm đấm đã sắp lao đến.
Tôi không né.
Tay phải móc từ túi bình xịt hơi cay, dí thẳng vào mặt Lý Quân mà xịt một phát.
“Xèeeee——”
“Aaaa!! Mắt tôi!!”
Lý Quân ôm mặt thét, lăn lộn đất, đập vỡ bình hoa bên cạnh, mảnh sứ văng tứ tung.
Mẹ chồng khóc nhào tới ôm con:
“Gi//ết người rồi! Con dâu gi//ết người rồi! Trời ơi ông trời ơi, sống sao nổi nữa đây!”
Tôi dửng dưng nhìn hỗn loạn, lấy điện thoại , bật một đoạn ghi âm với âm lượng tối đa.
Trong phòng vang lên giọng nói hèn hạ đắc ý của Lý Quân:
“Bé cưng, gọi anh một nữa đi, anh sẽ tặng em quả tên lửa. Yên tâm, anh anh /i nạ/n được đền một , đó là tiền của anh. Mấy đồng tiền sữa vặt vãnh đó là cái thá , lấy thì lấy, con đàn bà đó không dám hé răng đâu.”
Lời nói vang vọng khắp phòng khách.
Lý Cường đang ngồi trên lăn còn xót em, nghe xong thì như sét đánh, ánh mắt trống rỗng nhìn thằng em vẫn đang đớn đất.
Đó là tiền sữa mà anh ấy từng đồng từng cắc dành dụm khi quần quật trên công trường.
“Tôi báo công an rồi.”
Tôi lắc lắc điện thoại:
“Bình xịt này là phòng vệ chính đáng. Còn vụ ăn cắp tiền, Lý Quân, tự mà giải thích với sát đi.”
Đúng lúc ấy, còi sát vang lên từ nhà.
sát vào nhà, khi nắm tình hình thì nghiêm khắc cáo mẹ chồng Lý Quân:
“Tiền bồi thường chỉ được dùng cho việc chữa trị sinh hoạt của nạn nhân, tuyệt đối không được chi sai mục đích. Nếu có hành vi cướp đoạt hoặc bạ//o lự//c gia đình, chúng tôi sẽ lập tức xử lý.”
sát rời đi, trong nhà yên tĩnh như tờ.
Mẹ chồng ôm Lý Quân đang khóc thét, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận:
“Được lắm, Lâm Thiển! Mày á//c thật! Mày khóa ch//ết tiền rồi đúng không? Vậy thì Lý Cường này mày tự lo đi! Tao xem mày nuôi con chăm thằng què kiểu !”
“Rầm” — bà đập rồi chui vào phòng ngủ.
Tôi nhìn sang Lý Cường đang ngồi lăn.
Anh cúi đầu, hai tay ôm chặt đôi chân tàn phế, khớp tay trắng bệch.
Tôi không an ủi anh, chỉ lặng lẽ quay về phòng, khóa trái .
Còn sớm lắm.
Lý Cường à, đị/a ng//ục của anh… chỉ mới bắt đầu.
2
Sáng sớm , từ trong bếp vang lên băm thịt đều đều.
Mùi thơm lan khắp nhà.
Thịt kho tàu, sườn hầm, còn có món tôm kho dầu mà Lý Cường thích nhất.
Phân bê mâm thức ăn lên bàn, gương mặt hiền từ như bà tiên, hệt như thể người đàn bà qua còn nằm lăn ăn vạ giữa nhà chưa từng tồn tại.
“Cường à, đêm qua mẹ nghĩ đêm.”
Bà múc một bát cơm đầy ụ, đưa cho Lý Cường:
“ qua mẹ chỉ là lo quá nên nói năng hồ đồ thôi. Mẹ cũng là vì cái nhà này mà. Con xem, Quân nó khó khăn lắm mới quen được bạn gái, anh, giúp nó một tay thì có sao? Chẳng lẽ con nỡ lòng nhìn em mình phải ế vợ?”
Lý Cường bưng bát cơm, vành mắt đỏ hoe.
Anh là kiểu người sống vì người khác, từ nhỏ đã nhồi vào đầu cái tư tưởng “anh là cha”.
Thấy thế, mắt Phân nói đến là đến:
“Mẹ chăm con thì chắc chắn còn tốt người ngoài.
Cái mà chuyên viên phục hồi ấy, một tháng mất hai chục ngàn, không khác hút m//áu người.
Hay là thôi đi, rút tiền đó cho Quân nó tiền đặt cọc mua nhà cũng được mà.”
Lý Cường nhìn tôi, ánh mắt lảng tránh:
“Vợ à… hay là mình tạm dừng phục hồi một thời gian? Mẹ nói bà có thể giúp anh mát-xa cũng được mà…”
Tôi đang pha sữa cho con.
Nghe tới đó, chiếc muỗng trong tay gõ “cạch” một vào thành hộp sữa.
“Bốp” một giòn tan vang lên.
Lý Cường giật mình run rẩy.
Tôi rút phim chụp X-quang phương án phục hồi chức năng từ trong túi, thẳng tay ném lên chiếc bàn ăn đầy dầu mỡ.
“Lý Cường, anh nhìn cho kỹ đi.”
Tôi chỉ vào vị trí gãy vụn trên phim:
“Bác sĩ nói rồi, đây là dây thần kinh chèn ép. Không phục hồi cao cấp, trong vòng ba tháng cơ bắp sẽ teo lại, anh tàn phế hoàn toàn.
Anh đứng dậy một người sống sờ sờ, hay mục rữa trên để mẹ anh lau phân lau tiểu cho đời?”
Lý Cường nhìn tấm phim, mặt trắng bệch.
Mẹ chồng cuống lên:
“Cô dọa ai đấy! Ông Vương đầu làng liệt mười năm còn sống tốt đấy thôi!”
“Tốt?” Tôi cười .
“Đó là vì con dâu ông ngày nào cũng hầu hạ! Bà hầu à? Được!”
Tôi rút điện thoại, gọi thẳng cho người hộ lý đã liên hệ sẵn, ngay trước mặt hai mẹ con họ:
“Alo, chị Vương à? Vâng, không cần đến nữa. Trong nhà có người chăm rồi. Ừ, tiền vi phạm hợp đồng tôi trả.”
Cúp máy, tôi nhìn hai mẹ con đang sững sờ.
“ Phân, bà đã thương con đến vậy thì cái bô phân này giao cho bà.
Hai vạn tiền phục hồi tiết kiệm được, tôi cũng khóa vào đầu tư, một xu cũng không có.”
Nói xong, tôi vào phòng thu dọn mấy bộ quần áo của con, khoác túi lên người.
“Vợ, em đi đâu?”
Lý Cường hoảng hốt, với tay định kéo tôi.
Tôi né tránh, ánh mắt băng:
“Tôi về nhà mẹ đẻ ở ba ngày. Ba ngày này, để mẹ anh thể hiện trọn vẹn tình mẫu tử.
Ba ngày tôi quay lại, hoặc là thu xác, hoặc là ký đơn ly hôn.”
“Lâm Thiển! Cô dám đi! Đồ bất hiếu!”
Mẹ chồng phía nhảy dựng chửi bới.
Tôi không ngoảnh đầu lại, sập đánh “rầm”.
Từ mẫu? Hiếu tử?
Không để các người lăn một vòng trong phân tiểu, thì vĩnh viễn không hiểu thế nào là
“lâu ngày bệnh nặng, trước chẳng còn hiếu tử.”
3
Tôi tuy đã về nhà mẹ đẻ, nhưng điện thoại vẫn luôn kết nối với camera trong nhà.
Chiều ngày đầu tiên, Lý Cường đi vệ sinh.
Một người đàn ông tám mươi ký, hai chân bó bột, nặng trịch như tảng đá.
Phân mới ngoài năm mươi, ngày thường nhảy quảng trường hăng hái lắm, nhưng vào việc thì hoàn toàn không nhấc nổi.
“Ối giời ơi, cái lưng của tôi!”
dìu Lý Cường đến mép , bà đã trẹo lưng, tay buông , Lý Cường rơi thẳng xuống sàn.
“A——!!!”
thét xuyên qua camera, nghe thôi cũng thấy buốt xương.
Còn Lý Quân?
Hắn chê nhà nồng mùi thu//ốc, từ lâu đã trốn tiệm net.
Phân nằm bệt đất chửi rủa om sòm, Lý Cường thì nằm úp sấp, mồ hôi túa , cuối cùng chỉ có thể bò từng chút một về phía nhà vệ sinh, như một con chó.
Dọc đường, kéo lê một vệt tiểu.
Ngày thứ hai, Lý Cường vì nhiễm cộng thêm vết thương nhi/ễm trù/ng, lên cơn sốt cao.
Anh nằm trên rên rỉ đòi uống .
Phân lưng không dậy nổi, nằm phòng bên lên:
“ hồn à! Khát ch//ết mày à? Gọi con vợ mày về hầu đi! Con đàn bà thất đức đó mưu sát chồng!”
Lý Cường mê man vì sốt, gọi điện cho tôi.
Tôi không nghe.
Chỉ trả lời một tin nhắn:
“Mẹ anh em anh không thương anh nhất à? Tìm họ đi.”
Tối đến, Lý Quân cuối cùng cũng về.
bước vào nhà đã bịt mũi:
“Mẹ, nhà này mùi thế? Như chuồng heo, thối ch//ết!”
Lý Cường yếu ớt cầu cứu trên :
“Quân… cho anh cốc … giúp anh xoay người… mông quá…”
Loét tì đè phát tác.
Lý Quân đứng ngoài , mặt đầy ghê tởm, giày còn không thèm cởi:
“Anh ơi, anh thế này ghê quá. Mẹ lưng rồi, em biết chăm người thế nào. Em sang nhà bạn ngủ.”
Nói xong quay đầu chạy mất, nhanh thỏ.