Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Khi đang làm thủ tục đăng ký kết hôn, em gái nuôi của Phan Hạo Kình đột ngột gửi đến một tấm ảnh siêu âm thai.

Anh ta không hề chần chừ, quay người đi, để tôi lại phía đưa cô ta về nhà dưỡng thai.

Ngay đó, cô ta đăng bức ảnh thân mật của hai người lên mạng xã hội, mà phông nền lại chính là phòng ngủ chung của tôi anh ta.

Rồi Phan Hạo Kình nhắn cho tôi:

“Hôm tiệc mừng hoàn thành dự án, anh có uống hơi chén. Thùy An mang thai rồi, anh phải chăm sóc cô ấy cẩn thận.”

“Ban đầu cô ấy định giấu, định con rồi tự mình nuôi. Nhưng cô ấy còn trẻ, tương lai sẽ là bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu trong … Anh không thể phá hỏng tương lai của cô ấy, càng không thể bỏ rơi linh vô tội này.”

“Em chẳng phải cũng luôn muốn có con sớm sao? Đợi cô ấy , anh sẽ đưa cô ấy ra ngoài học tiếp. Đứa bé sẽ giao cho em chăm sóc, này chỉ nhận em là .”

tôi không trả , anh ta nhắn thêm:

đăng ký kết hôn, chắc đợi Thùy An rồi tính tiếp.”

Tôi chăm chăm vào màn hình điện thoại, cười đến ửng đỏ khóe mắt.

Anh ta thật sự nghĩ rằng, thiên kim duy nhất của nhà Lâm ở Bắc Giang sẽ không sống nổi nếu không có anh ta sao?

Tôi lập gọi cho đại thiếu gia nhà Trịnh:

“Đi đăng ký kết hôn, anh có đến không?”

Làm thủ tục , Trịnh Lâm vừa càu nhàu vừa chạy thẳng ra sân bay.

Vốn dĩ anh đang ngồi chờ chuyến bay sang Ý để họp, chỉ vì một cuộc gọi của tôi mà hộc tốc chạy tới cục dân chính.

Nghĩ lại vẻ mặt bực đến mức nghiến răng nghiến lợi của anh khi nãy, tôi có hơi áy náy.

“An Nhi, đời trước anh mắc nợ em chắc? Theo đuổi em tám năm trời, em chẳng buồn lấy một , giờ mở miệng cưới là cưới ngay à?”

Tôi liếc đồng hồ:

“Còn mười phút nữa là hết giờ làm. Anh định cưới hay thôi?”

Anh lập cụp mặt:

“Cưới! Giấy tờ cầm đủ rồi, chuyến bay cũng hoãn rồi, ba anh còn đang mong lắm kia kìa. Không cưới phí .”

Chắc vì tôi không trả tin nhắn, cuối cùng Phan Hạo Kình cũng gọi thẳng đến.

Giọng anh ta mang theo vẻ vội vã thấp thỏm:

“An Nhi, em đừng nghĩ nhiều. Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có em. Thùy An chỉ là sự ngưỡng mộ bồng bột thôi, đêm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn…”

“Ừ, em hiểu.” Giọng tôi thản nhiên chảy, chẳng mang chút cảm xúc nào. “Đàn ông mà, đôi lúc vấp váp cũng là thường.”

Bên kia im bặt vài giây. Tôi nghe tiếng anh ta hít một hơi thật sâu.

“Em đang ở đâu? Để anh tài xế đến đón. Thùy An đang nghén, anh tạm thời không thể được…”

Tôi ngắt : “Không cần thiết đâu.”

Giọng anh ta lập lạnh tanh:

“Em đang giận anh đấy à, An Nhi? Anh rõ mọi rồi. Đợi Thùy An , cô ấy sẽ đi. Em còn muốn anh phải làm gì nữa?”

Ngực tôi nhói lên một . Tôi siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, cố giữ cho giọng không run.

“Phan Hạo Kình, chúng ta kết thúc đi.”

Anh ta khựng lại một lúc, rồi bật ra tiếng cười khẩy đầy châm biếm:

“Bao lâu nay anh đối xử em thế nào, em không chắc? Đúng, anh sai, nhưng là đàn ông ai chẳng có lúc sai? Anh đang sửa đây, em còn muốn ép người đến cùng?”

Tôi mím môi, không lên tiếng.

Im lặng của tôi dường chọc vào lòng tự ái cuối cùng của anh ta.

“Được thôi! Muốn chia tay chia! Để rồi xem, chưa tới nửa tiếng nữa, em sẽ hối hận mà chạy về cầu xin anh cho xem!”

Cuộc gọi bị cúp ngang đầy thô bạo, để lại trong tai tôi chỉ còn tiếng tút tút dài rạch vào thinh lặng.

Tôi bắt một chiếc taxi, quay về căn nhà từng được gọi là “tổ ấm” của hai người.

Không phải để tìm lại anh ta.

Chỉ là… muốn thu dọn chút đồ đạc, rồi đi.

Nhưng vừa đẩy ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại —

Phan Hạo Kình đang đeo tạp dề, bàn bày đầy món ngon được chuẩn bị công phu, giống thể đây là một bữa tối chờ người trở về.

Anh ta Thùy An ngồi đối diện nhau, vừa vừa cười rôm rả.

Anh dịu dàng gắp thức cho cô ta, thậm chí còn cẩn thận đút từng miếng vào miệng.

Ánh mềm mại ấy, tôi từng ngây ngô tin rằng chỉ thuộc về riêng mình.

Tôi nhớ rõ, mỗi lần tôi vào bếp cho anh, anh đều vòng tay ôm tôi từ phía , cúi đầu thầm bên tai:

“Vất vả cho bối của anh rồi.”

Nghe ấm áp thật đấy, nhưng suốt năm năm bên nhau, Phan Hạo Kình chưa từng rót cho tôi nổi một ly nóng.

Anh là giáo sư phẫu thuật tim trẻ tuổi nhất của học viện y khoa danh tiếng trong .

Anh luôn :

“Đôi tay này dùng để phẫu thuật, phải được vệ tuyệt đối.”

Ngay khi nắm tay tôi, anh cũng nắm rất khẽ, rất cẩn trọng.

Vậy mà bây giờ, chính đôi tay “phải vệ tuyệt đối” ấy lại tự mình xuống bếp, cho Thùy An.

tôi, Phan Hạo Kình khẽ cười lạnh, ánh mắt thể sớm đoán được tôi sẽ xuất hiện.

Thùy An tươi cười chào hỏi:

“Chị An Nhi, chị về rồi à? Ở lại tối chung nhé?”

Tôi lặng lẽ lướt qua cô ta, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Đứng lại!”

Phan Hạo Kình đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm.

“Thùy An đang em, em không thể trả lấy một câu à? Đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có sao?”

Tôi chậm rãi quay đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh:

“Anh muốn tôi trả thế nào?”

“Cảm ơn cô ta chủ động con giúp vị hôn phu của tôi, để tôi khỏi phải mang nặng đẻ đau mà vẫn có con?”

“Hay tôi nên xông tới, tát cô ta vài rồi chửi thẳng là tiểu tam hèn hạ, cút khỏi nhà tôi?”

“Em—!”

Phan Hạo Kình đến mức gân xanh trên trán giật mạnh.

“Ọe…”

Thùy An bỗng ôm miệng nôn khan, mắt lập trào ra.

Phan Hạo Kình hoảng hốt đỡ lấy cô ta, hỏi dồn dập:

“Thùy An, sao vậy? Em khó chịu lắm à?”

“Anh Hạo Kình…”

Cô ta lắc đầu, giọng run rẩy.

“Em không sao…”

Cô ta nắm chặt tay áo anh ta, vừa khóc vừa liếc tôi:

“Chị An Nhi, tất đều là lỗi của em. Em cũng không muốn ở trong nhà chị, nhưng em thật sự không còn nơi nào để đi .”

“Em… em đợi con sẽ đi ngay. Tuyệt đối sẽ không làm phiền chị anh Hạo Kình nữa.”

Vừa , cô ta vừa ôm bụng khóc nức nở:

“Xin lỗi con yêu… không muốn bỏ rơi con đâu…”

“Nhưng làm sai , phải chấp nhận bị trừng phạt…”

“Hu hu hu…”

, cô ta lại nôn khan dữ dội, người mềm nhũn ngã hẳn vào lòng Phan Hạo Kình.

Ánh mắt anh ta tôi lúc này ngập tràn oán hận, thể tôi mới là kẻ gây ra tất .

“Bây giờ em hài lòng chưa?”

Tôi bật ra một tiếng cười khẩy, quay người đi.

Chính thái độ ấy hoàn toàn chọc giận Phan Hạo Kình.

Anh ta vung tay chộp lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, ném mạnh về phía tôi.

Một cơn đau buốt dội thẳng lên đầu. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chát chúa, thân thể tôi loạng choạng rồi ngã nhào xuống bậc cầu thang.

Cơn đau sắc lẹm khiến mồ hôi lạnh túa ra, nhất thời tôi không thể gượng đứng dậy nổi.

“Còn giả vờ gì nữa? Mau đứng lên!”

Giọng Phan Hạo Kình sốt ruột quát lớn từ phía .

Thùy An bước tới, vẻ mặt lo lắng giả tạo:

“Chị An Nhi, chị không sao chứ? Em ly chỉ sượt nhẹ qua vai chị thôi mà…”

“Câm miệng!”

Tôi nghiến răng ngắt , cố gắng chống tay đứng dậy.

tôi dám lớn tiếng Thùy An, ánh mắt Phan Hạo Kình lập lạnh xuống băng.

“Thùy An không nuốt nổi cơm. Em vào món canh cá diếc đậu phụ mà em giỏi nhất đi. Nhớ đừng cho hành, cô ấy không được.”

“Tôi không .”

Tôi đáp thẳng thừng, không chút do dự.

“Đây là mệnh lệnh!”

Giọng anh ta trầm xuống, u ám đến đáng sợ.

“An Nhi, em nghĩ mình còn quyền lựa chọn sao?”

Tôi siết chặt nắm tay, thẳng vào mắt anh ta:

“Tôi không làm. Anh có thể làm gì tôi?”

Trong mắt Phan Hạo Kình loé lên một tia lạnh lẽo. Anh ta sải bước tới, thô bạo túm lấy cánh tay tôi, đẩy mạnh vào trong bếp.

“Rầm!”

Cánh bị đóng sầm lại.

canh rồi mới được ra!”

“Phan Hạo Kình, anh điên rồi à?!”

Tôi đập mạnh vào cánh , gào lên đến khản cổ.

“Thả tôi ra!”

Nhưng bên ngoài chỉ còn lại một khoảng im lặng chết chóc.

Lòng bàn tay tôi đỏ rát, sưng tấy vì đập mạnh. Cuối cùng, tôi đuối sức ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào cánh lạnh ngắt.

Qua lớp , giọng của truyền vào rõ ràng đến từng chữ.

Thùy An nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Anh Hạo Kình, anh làm vậy chị An Nhi có đáng không? Chị ấy không muốn thôi, em không uống cũng chẳng sao…”

Phan Hạo Kình thở dài:

“Thùy An, cô ấy được nuông chiều ở nhà Lâm lâu rồi. Anh phải sửa lại tính tiểu thư ấy.”

muốn gả vào nhà Phan, phải học theo quy củ của Phan gia. Không này làm sao dạy dỗ con ?”

“Nhà Phan là gia tộc y học, luôn coi trọng lễ nghĩa hòa nhã. Nhưng cô ấy lại thẳng thắn…”

“Ngay từ đầu, anh không hề thích cô ấy.”

Thùy An do dự lên tiếng:

“Vậy… sao anh không chia tay hẳn chị ấy đi?”

Bên ngoài đột ngột rơi vào im lặng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương