Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba tôi tức suýt nữa phát bệnh.
Vậy mà giờ đây, hắn lại tự nguyện trả nợ, đích thân tới xin lỗi?
Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây ?
dù gì thì là cực kỳ tốt lành.
Ba tôi vui mừng không thôi, lại thở dài đầy cảm khái:
“Con gái Bối Bối tôi đúng là phúc tinh trong nhà!”
Nghĩ vậy, ông gọi thư vào và căn dặn:
“Công ty mình từ nay sẽ ngày càng phát triển mạnh, mọi cố gắng hơn nữa. Tháng tăng gấp đôi tiền thưởng!”
Thư cười rạng rỡ, gật đầu hùa theo:
“Chủ tịch Lâm đúng là cao tay! đích thân hậu thuẫn, ai dám dám chây ì không trả tiền nữa chứ!”
Ba tôi chợt sững lại:
“ đích thân hậu thuẫn? Tại lại quan tâm cái công ty nhỏ bé tôi?”
Thư tỏ vẻ bất ngờ:
“Ơ… tụi cứ tưởng chủ tịch quen biết với chứ ạ.”
“ không rõ lắm. Chỉ là khi ông kia trả tiền, vô tình nghe bên đó …”
“Họ bảo đích thân gọi điện cho hắn, bảo nhanh chóng thanh toán theo đúng hợp đồng, nếu không sẽ xử lý nghiêm khắc.”
mà… ba tôi thậm chí chưa từng gặp ngoài đời, lấy đâu mối giao tình nào?
Nghĩ cuộc trò mình nghe lén được ở hành lang bệnh viện đêm qua, sắc mặt ba tôi tái xanh.
Ông vội vàng phất tay cho thư lui .
Ngay đó, ông đứng bật dậy, lao nhanh khỏi công ty, lái xe phóng thẳng tới bệnh viện nơi tôi làm việc.
8
“Anh xem… Đa Đa đã gặp gì không?”
Vừa gặp tôi, ba đã lập tức hỏi.
chưa kịp trả lời thì y tá trẻ mang hai miếng kem bước vào, vui vẻ :
“ khoa Lý, hôm nay là sinh nhật , phòng nhân sự mua kem. Nãy giờ thấy chị bận quá nên đợi, giờ mới dám mang qua.”
tôi khựng lại, vẻ mặt thoáng cứng đờ.
“Chúc mừng sinh nhật.” – lúc bà mới miễn cưỡng đưa tay nhận và chúc y tá câu.
Cô y tá cười tươi rời .
“ là sinh nhật con bé…” – tôi nhìn hai miếng không đụng , lẩm bẩm.
“Anh xem… ở chỗ làm nó, ai mua cho nó không?”
“Hay là… mình thử chỗ bar nơi nó làm việc xem ?” – ba tôi đề nghị.
Thế là hai lái xe tới bar tên “Phong Sắc”.
khi nơi, họ chỉ thấy bị khóa chặt, trên cánh dán chữ “PHONG” to tướng màu đỏ.
Ba tôi vòng quanh trước hồi, thất vọng quay định rời .
“Cái đóng là ! Đáng đời! Đáng lắm!”
Lúc , bà lão xách theo túi rau ngang qua, dừng lại cảm khái.
“Hồi mở, mấy tên say rượu tụ tập đầy ngoài .”
“Toàn đánh nhau, gây , khi kéo cả con gái nhà ta ! Tụi tôi ngoài vòng đường khác mà .”
Ba tôi tò mò hỏi:
“Vậy không ai báo cảnh sát à?”
Bà lão gật đầu:
“ chứ! Báo nhiều lần lắm !”
“ lần nào bị bác bỏ vì thiếu chứng cứ, nên chẳng đâu cả.”
tôi lại hỏi:
“Vậy lần lại bị niêm phong?”