Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Khi ba mẹ tôi chạy đến phòng cấp cứu, ca cấp cứu của chị tôi vừa mới kết thúc.
“Trưởng khoa Lý, Bối Bối vừa xảy phản ứng thải rất nghiêm trọng, giác mạc vừa cấy coi đã hỏng.” – sĩ họ, lòng thông báo.
“Sao lại được?! Rõ ràng trước mọi thứ vẫn ổn mà!” – Ba mẹ tôi hoảng hốt, chị vẫn đang mê man, vội túm tay sĩ hỏi dồn.
“Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát.”
“Thấy Bối Bối tự cho các y tá rời đi, rồi một mình xuống tầng dưới một khoảng thời gian khá lâu.”
“ lẽ ấy không tuân thủ quy định bảo vệ mắt, ăn phải những thứ không nên ăn nữa.”
Ba mẹ tôi muốn khuỵu xuống, toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc , chị tôi dần tỉnh lại sau thuốc mê.
Ba mẹ tôi lập lại tinh thần, lao tới giường, lo lắng hỏi han:
“Cục cưng, con thấy đỡ chút nào chưa?”
“Đừng sợ, Bối Bối à, con sẽ không sao đâu. Ba mẹ sẽ nghĩ cách giúp con cấy lại giác mạc lần nữa.”
Nhưng chị tôi giận hất tay họ :
“Hôm nay tại sao người không đến bệnh viện với con? Giờ thấy con lại mù thì mới chịu mò đến hả?”
“Tất là lỗi của người! cho con cái giác mạc gì , dở tệ! Hại con chịu uổng phí!”
“Lần sau nếu lại, nhất định phải chọn giác mạc của người trẻ, đẹp, khỏe mạnh, thị lực tốt.” – chị ta bĩu môi, đầy khinh thường.
“Lần hiếm hoi lắm , không dễ gì mà lại được đâu!”
“Hơn nữa, người hiến giác mạc cho là một nữ cảnh sát hy sinh lúc làm nhiệm vụ. Hôm nay vừa đúng là sinh nhật lần thứ 24 của ấy đấy!” – Một sĩ cạnh cuối không nhịn được, giận quát lớn.
Ba mẹ tôi sét đánh, đồng loạt quay sang sĩ :
“ … sinh nhật hôm nay?”
sĩ cau mày, giọng đầy căm phẫn:
“Chuyện do chính tôi phụ trách bàn giao, tôi không thể nhớ nhầm!”
“Người ta là liệt sĩ, mà chê bai ư?!”
Mẹ tôi run , túm tay ba tôi, móng tay bấm chặt vào da thịt ông đến bật máu.
“Nhất định là Đa Đa! Nhất định là con bé!”
“Hôm lúc giác mạc từ ấy, em đã thấy rất kỳ lạ! Bao năm làm sĩ, chưa từng cảm giác nào …”
“Là con ruột của mình! Là con chúng ta đấy! Nó người ta hại đến mức thê thảm !”
“Nó luôn là đứa con ưu tú! Đến khi chết rồi vẫn là liệt sĩ! Nhờ nó, em mới được thăng chức, công ty anh mới vực dậy được!”
“Tất những gì hôm nay chúng ta … đều là mạng của con bé đổi !”
Mẹ tôi vừa vừa khóc, nước mắt tuôn suối.
Ba tôi ôm chầm mẹ, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi lệ – nỗi đớn và ân hận đến tột , lúc mới ập đến, không đường lui.
11
“Khóc cái gì mà khóc! Đang đám tang chắc? Ồn chết đi được!” – Lúc , chị tôi từ trên giường cáu kỉnh hét .
“Không phải trước giờ người vẫn luôn nguyền rủa nó chết à? Giờ nó chết rồi, lại bày đặt buồn? Diễn trò cho ai xem !”
“Cái đồ vô dụng nó, chết rồi mới là tốt! Đáng lẽ phải chết từ sớm mới đúng!” – Chị ta tiếp tục tuôn những lời độc địa.
Ba tôi nghe , giận đến cực điểm, giơ tay tát mạnh một cái mặt chị ta.
Một má chị lập sưng vù, in rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Chị sững sờ ba tôi, :
“Ba đánh con? Vì nó mà ba dám đánh con?!”
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa từng mắng chị một câu, chứ đừng nói là đánh.
Mọi lời la mắng và đòn roi nhà, xưa nay chỉ đổ đầu tôi.
“Không em con chết đi, thì làm sao con được giác mạc nhanh đến ?”
“ mà con lại không biết trân trọng, làm hỏng món quà quý giá mà nó để lại cho con!”
“ là kỷ vật cuối nó để lại cho ba mẹ! mà con phá hủy cho bằng được!”
“Người đáng chết, chính là con! – Lâm Bối Bối!” – Ba tôi , thở dốc từng cơn.
“Con không cần giác mạc của nó! Nếu sớm biết là của nó, con lâu mới !” – Chị tôi chẳng kém, lập lại.
“Ba mẹ cố tình đúng không? Biết rõ là của nó, mà vẫn cho con, để suốt ngày con mà nhớ đến nó chứ gì?”
Nói rồi, chị quay sang mẹ tôi, ánh mắt đầy thù hận:
“Tất là do bà! Do bà hại tôi!”
“Tôi chịu đớn vô ích, cuối lại mù lòa… là tại bà!”
Chị ta thét, rồi bất chợt chộp con dao gọt trái cây sắc nhọn trên bàn.
cơn điên loạn, chị ta đâm thẳng vào ngực mẹ tôi.
Ba tôi vội giơ tay ngăn lại, nhưng chưa kịp thì lưỡi dao đã được rút , xoay người đâm tiếp vào cổ ông.
người ngã xuống đất, co giật đớn, máu thấm đỏ nền nhà.
Chị tôi toàn thân nhuộm máu, lại vỗ tay cười lớn điên dại:
“Đáng đời! Tất là do người hại tôi thành !”
Cuối , chị hoàn toàn phát điên, lại mù vĩnh viễn, đưa vào viện tâm thần.
Ba mẹ tôi vì vết thương quá nặng, sức khỏe sa sút nghiêm trọng, cứ nhập viện liên tục.
Chẳng bao lâu sau, đều nhiễm trùng nặng, yếu dần rồi qua đời.
bà nội – được chuyển vào một viện dưỡng lão cao cấp.
Đoàn Đoàn được mang theo vào sống với bà.
Những ngày trời đẹp, bà nội lại dắt Đoàn Đoàn sân phơi nắng.
“Đoàn Đoàn à, cháu nói xem… giờ Đa Đa đang ở đâu nhỉ? phải sống tốt lắm không?”
“Con bé … lâu lắm rồi không về thăm bà.”
“Nhưng mà không sao, công việc của nó bận rộn, không về được bà hiểu mà.”
“Dù về hay không, nó mãi mãi là bảo bối tim bà.”
Bà vừa thì thầm vừa chậm rãi thiếp vào giấc ngủ.
Tôi lặng lẽ ngồi , khuôn mặt hiền hậu của bà, áp nhẹ má mình vào cánh tay gầy gò ấy.
Đoàn Đoàn lặng lẽ nằm ngủ, cuộn tròn chân tôi.