Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi kể hết mọi thân , cô ấy chắc nịch:
“Anh ta thích đấy!”
“Tào lao!”
Tôi giật mình câu kết luận đó.
Cô ấy tỉnh bơ phân tích:
“Dẫn về nhà, còn không tiền nhà. Một nam một nữ sống chung…”
Tôi cắt ngang mộng tưởng của cô ấy:
“Bớt nghĩ giùm đi? Nhà rộng phát sợ, bọn tao hầu như không thấy mặt nhau.”
thân: “???”
Tôi nói :
“Tao cũng gần như ở lì trong phòng không ra ngoài.”
Cô nàng không chịu thua, gật đầu :
“Vậy chứ rủ đi làm chung là ?”
Tôi thuật lại lời của Ninh Thời Trạch:
“ bảo tao lần nào cũng sát , nhìn không ưa nổi.”
thân lại :
“Thế còn việc đề cử phòng kế hoạch thì sao?”
Tôi bĩu môi:
“Ơ hay? Tao giỏi thật mà. nhìn ra tiềm năng tao thì cũng chứng minh có mắt nhìn người!”
thân cuối bực quá:
“Thôi được rồi! Cả hai đứa cứ cứng đi!”
—
Cúp máy xong, cổ họng tôi khô khốc, chắc là do nói lâu quá.
đã khuya, tôi mở phòng bước ra, hành lang yên tĩnh mức thấy tiếng thở. Các cô giúp việc đều đã đi .
Tôi khoác tạm áo choàng mỏng trắng bên ngoài chiếc váy dây. tiện, tôi đi cầu thang bộ.
Sắp bước vào phòng trà thì thấy bên trong le lói ánh đèn vàng dịu nhẹ.
Tôi khựng lại, qua khe mờ, lờ mờ nhìn thấy một dáng người vai rộng eo thon, mặc đồ lụa lạnh.
Cổ áo hơi trễ, lộ ra làn da.
Anh co một chân, tay lắc nhẹ ly vang, hình như điện.
Tôi nhận ra mình … rình trộm. Tim đập loạn, mặt nóng bừng.
Ninh Thời Trạch không hề phát hiện tôi ngoài , tục nói :
“Cao Lưu Vân, cậu chắc phương án đó không có vấn đề ?”
“Xàm.” Anh cười mắng một câu, “Tôi nghĩ tôi đào được một nhân tài đấy. Là trợ lý của tôi. Tôi xem kế hoạch cô ấy từng làm ở công ty cũ rồi…”
tên mình, mắt tôi mở to.
“Phải đào tạo tốt, cô ấy có tương lai.”
“Không hiểu công ty cũ sao lại sa thải cô ấy, may mà cô ấy về chỗ tôi.”
“Chỉ có điều… cô ấy hay lười, mê đọc mấy cái truyện tranh. Tôi bắt gặp mấy lần rồi…”
Tôi suýt hét thành tiếng, vội đưa tay bịt mình.
Phản xạ đầu tiên: không thể anh ta phát hiện.
Tôi rón rén rút lui.
17
Tối đó tôi trằn trọc mãi không được.
Hóa ra anh ấy thật sự công nhận năng lực của tôi.
Còn khen tôi làm kế hoạch tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như “Bá Nhạc” – nhìn ra năng lực, nâng đỡ mình.
Chỉ là…
Tôi đọc truyện tranh trong làm bị phát hiện khi nào vậy?!
Không lẽ tôi mải mê đọc quá, không ý anh đi ngang qua bàn?
Tôi lắc đầu. Thôi kệ, thể diện không quan trọng, công việc mới là trên hết.
Tổng tài đã khen mình với người ngoài, nếu làm không tốt thì anh sẽ mất mặt.
Mà nếu anh mất mặt, giận lên sa thải tôi thì… toi.
18
Một tháng sau, tôi chính thức được điều sang vị trí công việc bình thường, không còn phải làm trợ lý riêng, lo mấy lặt vặt nữa.
Thời gian này tôi đã “hút máu” Ninh Thời Trạch kha khá tiền.
Mua đủ thứ đồ, đủ kiểu quần áo, món nào cũng thử trên người anh một lượt.
Sống một người hợp gu như vậy, nói không rung động là nói dối.
tránh bị tổn thương, tôi âm thầm lên kế hoạch ra ở riêng.
May mắn là tôi tìm được phòng trọ ưng ý.
Tôi cầm đơn xin điều chuyển, gõ phòng làm việc của Ninh Thời Trạch, bước vào với tinh thần vô phấn chấn.
“Tổng tài, đây là đơn xin điều chuyển của tôi.”
Ninh Thời Trạch mặt lạnh như thường lệ, miễn cưỡng gật đầu.
Tôi nói :
“Hôm nay tôi không về anh , tôi đã tìm được chỗ ở mới rồi.”
Anh thậm chí chẳng buồn đáp.
Tôi thầm nghĩ:
Giỏi thật, đóng vai lạnh lùng mãi không chán.
Còn tôi đọc truyện tranh trong làm — từ đầu cuối không nhắc một câu!
Tôi đùa:
“Nhưng nếu anh cần bị tát, tôi vẫn có thể phục vụ tận nơi.”
Mặt Ninh Thời Trạch đầy khó tả, dường như muốn giải thích đó nhưng lại không mở lời:
“Khi nào đồ?”
“Tối nay.”
Anh nhướn :
“Tôi đưa cô đi.”
Tôi vừa định từ chối thì anh nói :
“Nuôi cô lâu vậy rồi, ít nhất cũng phải tiễn đàng hoàng chứ.”
—
Khi tôi ra ngoài, không ngờ được rằng Ninh Thời Trạch lại dùng tiền … dụ tôi video mỗi đêm.
Kết quả là đêm nào khi tôi cũng phải video anh.
Mà lần nào cũng vậy, kết thúc đều là… anh khóc đáng thương, khiến tôi không đành lòng cúp máy.
19
Sau khi rời khỏi anh, tôi dốc toàn lực vào công việc. Thức khuya triền miên.
Chỉ một tuần sau khi được thăng chức, tôi đã được một hợp đồng lớn.
Say khướt tiệc , vừa dụ vừa ép người ta tên.
Tôi ngồi xổm bên lề đường, gió lạnh thổi bay tóc mái.
Cuộn mình trong áo phao đen, run rẩy bấm điện thoại xe.
“Sao lại uống nhiều như thế?”
Một chiếc xe đen tuyền dừng mặt tôi.
Quen lắm. Tôi ngơ ngác ngẩng lên.
Ninh Thời Trạch bước xuống, ngồi xổm mặt tôi:
“Biết tôi là ai không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, tâm trí bay loạn:
“Mắt anh đẹp thật, giống bi thủy tinh.”
Anh nắm cổ tay tôi, kiên quyết:
“Biết tôi là ai không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Dù thấy lờ mờ hai bóng người mắt, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là anh.
“Tôi là ai?”
Anh đi lại.
Tôi ngoan ngoãn đáp:
“Anh là… Ninh Thời Trạch.”
Giây sau, tôi hét lên một tiếng — phản ứng lại thì đã bị anh vác lên vai.
“Tôi từng nói rồi, nhân viên nữ công ty tôi không cần đi khách.”
Tôi rõ.
Nhưng vẫn cố biện minh:
“Em muốn được đơn đó.”
Anh nhét tôi vào ghế phụ, đóng rầm một cái, tôi suýt tỉnh .
Anh ngồi vào ghế lái:
“Cô đã chuyển sang vị trí khác rồi cơ mà, cần gấp như vậy?”
Toàn thân tôi mềm oặt:
“Gấp chứ! Em muốn trong thời gian ngắn được thật nhiều hợp đồng.”
“Tại sao?”
Gương mặt anh gần sát tôi, mũi suýt chạm vào nhau.
Tôi sững lại, hơi thở hỗn loạn, đẩy anh ra:
“Không nói.”
Em không muốn anh bị mất mặt bè.
Anh bị đẩy ra nhưng không nổi cáu, chỉ dịu dàng nhắc:
“Thắt dây an toàn đi.”
“Rời tôi rồi, sao tính khí lại khó chịu thế?”
Giọng anh nhỏ, nhưng tôi vẫn được.
Tôi chu môi:
“Em không khó chịu, em trưởng thành!”
Anh biết địa chỉ nhà tôi, nhưng lại lái xe đưa tôi về nhà anh.
Anh bế tôi kiểu công chúa, vừa đi vừa dặn cô giúp việc nấu canh giải .
Mở phòng, ném tôi xuống giường, anh nói:
“Phòng sạch sẽ, ngày nào cũng có người .”
Rồi quay người định đi.
Không biết ra sức, tôi kéo tay anh:
“Tại sao ngày nào cũng ?”
Tôi không thấy được biểu cảm kìm nén của anh.
Tôi cười ha hả như điên, bám vào tay anh, trèo lên, cuối đứng trên giường đối mặt với anh.
Tôi cao hơn anh một chút:
“Tại sao hả?”
Mắt anh ánh lên thích thú, yết hầu chuyển động:
“ tôi thích em.”
Anh nói thẳng, không hề quanh co.
Khi tôi còn mơ màng, anh lại nói :
“Nếu không tỏ tình, tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Chân tôi mềm nhũn, suýt ngã.
Tôi hoang mang :
“Nhịn cái ?”
Anh đỡ tôi, vén áo lên, lộ phần da bị bầm tím.
Anh ấm ức:
“Rất đau đó.”
Tôi tròn mắt:
“Ý anh là… anh không phải kiểu đó?”
Anh là người bình thường à?!
Ninh Thời Trạch che tôi lại:
“Em biết mấy hôm nay tôi đi công tác chứ?”
Tôi bị bịt chỉ phát ra âm thanh rên rỉ.
“Em biết tôi đi không?”
Tôi dùng lưỡi liếm tay anh, anh như bị điện giật, bật tay ra, nhìn tôi đầy bất lực.
Tôi lắc đầu:
“Anh là tổng tài, đi cần báo cáo với em.”
Anh sững người, rồi bật cười:
“Em còn biết giận cơ đấy?”
lại bắt đầu ngấm, tôi lơ mơ gật đầu.
“Tôi muốn được em quan tâm. Tôi đi công tác lâu vậy mà em chẳng nhắn một tin.”
Anh đặt tay lên vai tôi, ánh mắt dịu dàng mức như sắp ôm tôi vào lòng.
“Nuôi em từng ấy lâu, mà em vô tâm quá.”
Tôi đứng trên giường nhìn xuống anh, đầu óc quay cuồng, mãi mới lắp bắp được:
“Nhưng… tụi mình video mỗi ngày mà…”
“Trừ mấy đó ra, chẳng lẽ em không còn lý do chủ động tìm tôi?”
Tôi lảo đảo.
“Làm người yêu tôi được không?”
Giọng anh run nhẹ.
Tôi hiểu, nhưng không mở ra nổi.
Anh nhìn tôi, ấm áp mà tha thiết:
“Trả lời đi.”
Tôi bật cười, tay che mặt:
“Ngày mai nói.”
“Tại sao?”
Anh kéo tôi vào lòng.
Tôi vùng ra:
“ em thấy như mơ.”
Khóe môi anh siết lại.
Biểu cảm này tôi chỉ từng thấy đúng một lần .
Trong cuộc họp cổ đông lúc anh suýt bị phản đối lựa chọn phương án.
Tôi đuổi anh đi:
“Ninh Thời Trạch, anh về đi.”
Anh lời, rời đi, còn đắp chăn tôi.
Nằm trong chăn, tôi như bay giữa mây bông.
Không ngờ có ngày lại nằm trong căn phòng này.
Cô giúp việc mang canh giải lên.
Tôi bưng bát, nhấp từng ngụm nhỏ, chân trần đứng sổ sát đất, nhìn cây cối đung đưa trong gió, lầm bầm mắng:
“Đồ đáng ghét Ninh Thời Trạch, dám cướp phần tỏ tình của tôi…”
Ban đầu tôi định sau khi xong hợp đồng lớn mới thổ lộ.
Dù sao cũng là người đầu tiên khiến tôi rung động vậy, còn tôi cơ hội làm lại từ đầu.
Tôi không dám chắc anh có thích tôi không.
Không ngờ… là song phương yêu thầm.
thì hay rồi.
Cáo con tóm được cừu lớn.
Anh, chạy không thoát .