Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”
“Tha cho tôi… xin tha cho tôi…”
Giữa van xin yếu ớt là—
“Hừ.”
Một cười lạnh vang vọng, xuyên thẳng vào tai tôi.
quen thuộc.
Đến cuối con hẻm, tôi lén thò đầu ra nhìn.
Không xa , Tạ Liễm Chu đứng nghiêng người về tôi.
Toàn một màu đen.
Ống tay áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cẳng tay rắn , đường cơ bắp gọn gàng, lưu loát.
Nhìn lên trên—
Vai rộng, eo hẹp, ngực nở căng.
giờ anh luôn ăn mặc kín kẽ mặt tôi. Vest mảnh chưa từng thiếu một lớp.
Đến mức tôi chưa bao giờ ra… hóa ra vóc dáng anh lại đẹp đến thế này.
mặt Tạ Liễm Chu là một người đang bò rạp dưới đất.
Mặt mũi sưng vù, bầm tím đến mức không còn ra nổi hình dạng ban đầu.
Nhưng vệ sĩ sau tôi vẫn ra, thấp giọng nói:
“Phu nhân, đó chính là kẻ gây ra vụ tai nạn xe của bà.”
“Nghe mấy anh em khác nói, hình như là cố ý.
Ngài đã cho người điều tra mấy ngày liền rồi.”
Tôi sững người, sau đó mới thở phào nhõm.
May .
Không phải tôi sự tìm trai trẻ.
Nói , tôi không chịu nổi việc bản mình ngoại tình.
“A—!”
hét thảm thiết vang lên.
Tôi hoàn hồn lại, liền thấy Tạ Liễm Chu nhấc chân.
Đôi giày da đế đỏ sang trọng, chậm rãi, tốn… nghiền lên ngón tay đối phương.
“Tôi chỉ hỏi mày một câu.”
Người kia đau đến phát điên, gật đầu lia lịa:
“Tôi nói! Tôi nói hết! Tôi nói tất cả!”
Tạ Liễm Chu đứng trên cao nhìn xuống, giọng nói âm trầm lạnh lẽo:
“Vợ tôi rất đẹp, rất đáng yêu.
Mày biết không?”
Giọng anh hạ thấp, đến đáng sợ.
Nhưng từng chữ đều là sát ý không che giấu.
“ mày biết…
thì mày chết rồi.”
Người kia ngẩn ra mất mấy giây.
Tạ Liễm Chu tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, lực dưới chân tăng lên.
“A—!”
“Tôi không biết! Tôi sự không biết!”
“Tôi không đụng vào Cẩm Nguyệt!
Tôi thề là tôi chưa vào cô dù chỉ một đầu ngón tay!”
Tạ Liễm Chu vẫn chưa nguôi giận.
Giọng anh trầm thấp, sắc như dao cắt:
“Kẻ dám dòm ngó vợ tôi… cũng chết .”
“Aaaa!”
Tên kia hét lên đau đớn, co rúm cả người:
“Đồ điên! Mày là đồ điên!”
“ Cẩm Nguyệt biết được bộ mặt của mày—ưm!!”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bịt miệng.
Một “phụp” nặng nề vang lên.
Tạ Liễm Chu đạp thẳng một chân lên cổ hắn, không do dự.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, đôi mắt tối sầm, từng chữ nặng như đe rơi xuống:
“Vợ tôi… sẽ không bao giờ biết.”
Nhưng đúng lúc —
Tên kia nghiêng đầu, quay mặt về tôi đang nấp.
Hắn nhìn thấy tôi.
Gương mặt bầm dập, đôi mắt đầy tuyệt vọng nhưng lại lóe lên tia hả hê.
Hắn giơ cánh tay đang rẩy, chỉ thẳng về tôi.
“Cô nhìn kìa.”
6.
Toàn Tạ Liễm Chu khẽ , như thể điện giật.
Không khí xung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Tôi thấy rõ bàn tay đặt bên người anh siết chặt lại, gân xanh nổi bật dưới làn da, rẩy từng một.
Ngay cả vai anh… cũng khẽ co rút.
sau, một vệ sĩ gãi đầu thì thầm:
“Phu nhân… phát hiện rồi.”
Cảm ơn nhé. Tôi thấy rồi.
Tôi hít sâu một hơi, bước ra khỏi bóng tối.
bước chân tôi vang lên, lưng Tạ Liễm Chu càng rõ rệt.
Anh không quay đầu, thậm chí còn cố tình nghiêng đầu né sang một bên, như muốn giả vờ không thấy tôi, mà tôi cũng chưa từng đến.
Trốn tránh. Né tránh. Hoảng loạn.
Dưới chân anh, tên kia sắp không thở nổi.
Tôi giơ tay, nhàng kéo vạt áo sơ mi anh.
“Nới chân ra một , anh ta sắp chết rồi.”
Như người gọi tỉnh khỏi giấc mộng,
Tạ Liễm Chu luống cuống thu chân lại, lưng vẫn quay về tôi.
Cả người hơi khom xuống, hơi thở nặng dần, gấp gáp.
Vệ sĩ lập tức tiến đến, kéo tên kia như tránh họa.
Tốc độ nhanh đến đáng khen ngợi.
Chỉ là…
Tôi lại thành người không biết điều.
Tôi lẳng lặng lấy tờ đơn ly hôn đang giấu túi ra, nhét lại vào , cài túi gọn gàng.
“Ờm… cái đó…”
Tôi lúng túng mở lời.
Tạ Liễm Chu không muốn để tôi thấy mặt tàn nhẫn của anh.
Nhưng tôi đã thấy hết rồi…
“Đánh nhau… anh đánh cũng giỏi đấy chứ ha.”
Tôi nhìn chằm chằm vào… gáy anh.
Hy vọng anh có phản ứng gì đó. Một cái quay đầu cũng được. Một ánh mắt cũng tốt.
Tạ Liễm Chu vẫn im lặng như một con rùa rút đầu vào mai.
Không một phản ứng.
Tôi bĩu môi, vòng đối diện anh.
“Tạ Liễm Chu, sao anh cứ như vậy hoài—”
Lời còn chưa dứt, tôi sững người.
“Anh… anh khóc đấy à?”
Anh cúi đầu, toàn , ngay cả môi cũng đang .
Đôi mắt đen láy đã phủ lên một tầng đỏ hồng, ánh nước mờ nhòe.
Biểu cảm anh cứng đờ, như thể linh hồn rơi mất ở đâu đó.
Trống rỗng. Hoảng loạn. yếu đuối đến đáng thương.
Tôi vội vã nắm lấy cánh tay anh, bắt đầu cuống lên:
“Em còn chưa khóc mà, anh khóc cái gì chứ?”
“ anh không muốn em thấy anh đánh người, thì em không nhìn, em nhắm mắt lại, được chưa?”
Tôi quýnh quáng nhắm chặt hai mắt,
nhắm dỗ dành:
“Đừng như vậy mà… anh như vậy em không biết phải dỗ kiểu gì luôn á.”
“Chỉ là đánh nhau thôi, có gì to tát đâu.
Anh nhớ không, hồi đó anh còn từng đánh cả tên thiếu gia kia vì dám chê em ngốc .
Lúc đó anh có khóc đâu—”
Môi tôi bỗng khẽ bởi một thứ mềm mềm, rất .
Một luồng hơi nóng phả sống mũi tôi,
lướt như thiêu đốt làn da.
Tôi hoảng hốt mở mắt ra.
Khuôn mặt Tạ Liễm Chu thoáng lướt mắt tôi—
Chưa kịp nhìn rõ, thế giới đã tối sầm lại.
Vì anh—
ôm chặt lấy tôi.
Chặt đến mức tôi có cảm giác như mình tan vào lòng anh, không có khe hở nào.
Bên tai là tim đập hỗn loạn, như sấm rền giữa lồng ngực.
Không biết là của tôi… hay của anh.
Cũng không biết… chúng tôi đã ôm nhau bao lâu.
Tôi chỉ nhớ—
cái môi rồi.
Một cái rất .
Mềm mại, ấm áp… hơi ướt.
Như chuồn chuồn lướt nước.
Khẽ đến, khẽ .
Không ồn ào, không kịch tính.
Nhưng để lại lòng tôi một dấu ấn…
rất sâu.
Hình như… người ta gọi cái đó là—
“Nụ hôn”.
7.
Về đến nhà rồi…
đến lượt tôi là người né tránh Tạ Liễm Chu.
Chỉ vì… cái nụ hôn đó.
Một cái môi thoáng , lại khiến tôi như bừng tỉnh cả thế giới.
sao anh không chịu ly hôn?
—— Vì anh thích tôi!
sao anh không muốn tôi nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn của anh?
—— Vì anh thích tôi!!
Thậm chí ngẫm lại đầu…
sao anh từng né tránh tôi?
sao ghét tôi?
sao ánh mắt anh nhìn tôi lại lạnh lẽo, ẩm ướt, đục ngầu như bóng tối có thể nuốt người?
—— Cũng vì anh thích tôi!
Thứ tình cảm đó, ẩn sâu, méo mó, dằn vặt…
Nhưng không thể chối bỏ.
—
Năm đó, khi được tôi nuôi, Tạ Liễm Chu mới 13 tuổi.
Cha ruột anh ly hôn ngay khi anh chào đời.
Anh sống cùng cha – một người đàn ông trầm lặng, ít nói, nhưng được tôi khen là tử tế, trung hậu.
Nhà tôi nhà họ Tạ từng hợp tác vài lần.
tôi từng gặp Tạ Liễm Chu, tôi cũng vậy.
Tôi còn nhớ—
lần đầu gặp anh, tôi đã nghĩ: anh đẹp trai !
Sau đó vài năm, nhà họ Tạ phá sản.
Cha anh không chịu nổi cú sốc, nhảy lầu tự tử, để lại anh một mình.
Cảnh sát liên hệ không được ruột của anh, định đưa anh vào trại trẻ mồ côi.
tôi xót , bàn tôi rồi quyết định… nuôi anh.
Hôm đó, tôi tan học về nhà.
Nghe nói nay có thêm một người anh, tôi mừng hết lớn.
Vì sao ư?
Vì người anh … đẹp trai không chịu nổi!
Tôi từng ngày từng đêm theo sau Tạ Liễm Chu, miệng không ngừng gọi “anh ơi, anh ơi” ngọt như rót mật.
Vì tôi biết, anh đã không còn ai thích,
lòng tôi luôn cảm thấy có một phần trách nhiệm.
Tôi muốn dỗ anh vui, muốn anh có cảm giác được thuộc về nơi này.
quả , Tạ Liễm Chu dần dần cũng chấp sự tồn của tôi.
Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như vậy.
Nhưng lúc anh 17 tuổi, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Anh không còn để tôi học cùng,
Không chơi tôi nữa,
Thậm chí chẳng may tôi vào anh một cái—
Anh như thể muốn rửa trôi cả lớp da chỗ đó.
Tôi cũng không phải người không có cảm xúc.
Tôi giận, cũng mặc kệ anh luôn.
Thế là đó, quan hệ của chúng tôi cứ duy trì một trạng thái mập mờ:
Không còn thiết như ,
Nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
—
Nghĩ thông suốt rồi, tôi ngửa mặt thở dài một cái to.
Chỉ trách mình… ngốc , khai sáng trễ trời.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy tiếc.
Tạ Liễm Chu đẹp trai như thế,
Tính tình thì tôi hiểu rõ nhỏ đến lớn.
anh từng tỏ tình tôi, chắn tôi sẽ đồng ý thử xem sao.
đầu tôi lại hiện lên nụ hôn thoáng kia—
Tôi lập tức che mặt.
Trời ơi, mới nghĩ đến thôi mà mặt đã nóng bừng lên rồi…
Không được, không được! Phải bình tĩnh lại!
Nhân lúc anh chưa về nhà, tôi lén lần theo trí nhớ, một mình trở về nhà họ Cẩm.
Tôi có nhiều điều muốn nói .