Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hạo biết tôi đã gặp mẹ anh ta.
Anh ta gọi điện tới, điệu không giả vờ nhẹ nhàng như trước.
“Tô Nhiên, em tìm mẹ anh làm gì?”
“Thăm bà ấy một chút.”
“Em bà ấy chuyện Vương Uyển Thanh đúng không?”
“Không nói gì nhiều. Chỉ tiện miệng xem người bạn mà anh bảo phải bảo lãnh là ai.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Tô Nhiên, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Em á?” Tôi cười khẽ. “Em chẳng muốn làm gì cả. Nhưng anh, Trần Hạo, anh thì định làm gì?”
Anh ta cúp máy.
Tối hôm đó, anh ta xuất hiện dưới nhà bố mẹ tôi.
“Tô Nhiên, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi bước xuống lầu, đối diện với anh ta.
“Nói gì?”
“Em… em điều tra được gì rồi đúng không?” Ánh mắt anh ta có chút né tránh.
“Anh nghĩ ?”
Anh ta liếm môi, hơi lắp bắp: “Vương Uyển Thanh… cô ấy chỉ là đối tác làm ăn, em đừng hiểu lầm.”
“Đối tác?” Tôi gật đầu, “Vậy căn nhà Tây thành phố là dự án hợp tác giữa hai người à?”
Sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.
“ nữa, của các anh năm ngoái lợi nhuận hơn 800.000 tệ, trong đó cổ phần của anh tương đương 600.000. Số tiền đó… giờ đâu?”
Anh ta lùi lại một bước: “Em… em biết được mấy chuyện đó?”
“Trần Hạo,” tôi nhìn thẳng anh ta, “anh nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
Anh ta há miệng, nhưng không thốt nên lời.
“Trong thỏa thuận hôn ‘giả’ đó: nhà là của anh, xe là của anh, 30.000 tệ tiết kiệm thì đòi đôi.” Tôi gằn từng chữ. “Anh định để tôi tay trắng rời đi, rồi sau đó đường đường chính chính bên Vương Uyển Thanh — đúng không?”
Cuối cùng, vẻ mặt anh ta không giữ được nữa.
“Tô Nhiên, nghe anh nói đã—”
“Tôi không muốn nghe.” Tôi quay người, bước trong tòa nhà.
“Đợi đã!” Anh ta vội đuổi theo. “Giấy hôn đã rồi, em có hối hận vô ích!”
Tôi dừng bước.
Quay đầu lại nhìn anh ta, khẽ nhếch môi:
“Ai nói là tôi muốn hối hận?”
Anh ta sững người tại chỗ.
“Tô Nhiên, đơn hôn là do chính tôi , tôi không hối hận.” Tôi nhìn anh ta, từng chữ rành rọt. “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết… tôi nắm trong tay, nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.”
“Em… em có ý gì?” anh ta đã hơi run.
“Không có gì cả.” Tôi mỉm cười. “Chỉ là muốn nhắc anh, nghĩ lại thật kỹ — trong năm năm qua, anh đã làm những gì với tôi.”
“Tốt nhất là chuẩn bị tinh thần… đón nhận thư từ luật sư của tôi đi.”
Tôi quay người trong, không nhìn lại.
Sau lưng, tiếng anh ta gào lên:
“Tô Nhiên! Tô Nhiên, em lại cho anh!”
Tôi chẳng buồn phản ứng.
cánh cửa nhà khép lại, tôi nghe thấy tiếng đập mạnh từ bên ngoài.
“Tô Nhiên! Đừng ép anh!”
Tôi ấn nút thang máy.
Tim đập rất nhanh.
Nhưng bàn tay tôi—vẫn vô cùng vững vàng.
5.
Tuần kế tiếp, tôi bắt đầu chính thức thu thập sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng.
Chu Mẫn giúp tôi liên hệ một luật sư chuyên xử lý các vụ hôn.
Luật sư họ Trương, hơn bốn mươi tuổi, phong thái gọn gàng, dứt khoát.
Tôi đưa cho chị ấy xem toàn bộ tài liệu mình đã âm thầm thu thập suốt mấy năm qua.
Chị ấy xem suốt nửa tiếng, rồi ngẩng đầu lên:
“Cô Trần, cô chuẩn bị rất kỹ lưỡng.”
“Có khả năng thắng không ạ?”
“Nói rõ yêu cầu của cô trước đã.”
“ nhất, là căn nhà. Tôi muốn yêu cầu theo tỷ lệ đóng thực tế của tiền tiền trả hàng tháng.”
Chị ấy gật đầu:
“Căn nhà đó, tiền 800.000 tệ, cô bỏ ra 500.000, anh ta 300.000. Trả suốt 5 năm là 480.000 tệ, cô trả 300.000, anh ta trả 180.000. Tổng cộng, cô đóng 800.000, anh ta là 480.000. Tính theo tỷ lệ, cô chiếm 62,5%.”
“Đúng vậy.”
“Yêu cầu hai?”
“ tên anh ta.” Tôi nói, “Mở sau kết hôn, vốn ban đầu dùng tài sản . Tôi muốn phần.”
Chị ấy xem lại tài liệu:
“ vốn đăng 500.000 tệ, năm ngoái lãi 830.000. Cô có bằng chứng về sổ sách không?”
“Có.” Tôi đưa cho chị một chiếc USB. “Người phụ trách kế toán – Vương Uyển Thanh – là người khai thuế năm ngoái.”
Chị ấy cắm USB máy, lướt qua vài tệp, nhướng mày.
“Những cái này… cô lấy từ đâu ra vậy?”
“Mật khẩu máy tính của anh ta ba năm nay chưa đổi.”
Luật sư Trương bật cười:
“ gì nữa không?”
“Căn hộ Tây thành phố.” Tôi nói, “Mua trong thời kỳ hôn nhân, 400.000. Tôi muốn truy nguồn gốc số tiền đó.”
“Nếu chứng minh được dùng tiền , cô có quyền yêu cầu phân tài sản căn hộ đó.”
“Tôi chứng minh được.” Tôi tĩnh đáp. “Ba năm trước có hai khoản chuyển khoản lớn từ tài khoản sang tài khoản riêng của anh ta. Một khoản 200.000 tệ, một khoản 150.000 tệ. ấy anh ta nói là đem đi đầu tư, tôi không thêm.”
“Thời gian chuyển tiền thời điểm mua nhà có khớp nhau không?”
“Khớp hoàn toàn. Khoản đầu tiên là trước mua nhà hai tháng, khoản hai là trước đó một tuần.”
Luật sư Trương gập hồ sơ lại, nghiêm túc :
“Cô Trần, tôi muốn thêm một câu.”
“Vâng, chị cứ nói.”
“Cô Vương Uyển Thanh đó, quan hệ giữa cô ta chồng cũ cô là gì?”
Tôi nhìn thẳng chị ấy: “Khả năng cao là tình nhân của anh ta.”
“Có bằng chứng không?”
“Có.”
“Bằng chứng gì?”
“Họ có một đứa .” Tôi hít sâu, “Đã hơn hai tuổi.”
Sắc mặt luật sư Trương nghiêm hẳn: “Đã làm giám định quan hệ cha chưa?”
“Chưa. Nhưng tôi có ảnh chụp , có ghi nhận chuyển khoản tiền trợ cấp nuôi của Trần Hạo, ảnh cô ta đăng lên mạng xã hội.”
“Những đó chỉ chứng minh họ có quan hệ thân thiết, chưa đủ để chứng minh đứa bé là anh ta.”
“Tôi biết.” Tôi nói tĩnh. “Nên tôi cần thêm thời gian.”
Luật sư Trương trầm ngâm một lúc: “Cô định làm thế nào?”
“Tôi muốn để anh ta tự thừa nhận.”
Chị ấy nhìn tôi: “Làm ép được anh ta?”
“Hiện giờ anh ta rất hoảng loạn.” Tôi đáp. “Thủ tục hôn giả đã xong, anh ta tưởng mình nắm chắc phần thắng. Nhưng đột nhiên tôi bắt đầu điều tra, mà anh ta lại không biết trong tay tôi có những gì. Anh ta sẽ lộ sơ hở thôi.”
Luật sư Trương gật đầu: “Cần tôi phối hợp gì không?”
“Đợi tôi báo.”
Ra khỏi văn phòng luật, tôi gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hạo:
“Mai gặp nhau một lát, nói chuyện nhé.”
Anh ta trả lời ngay:
“Nói gì?”
“Chuyện phân tài sản.”
“ hôn xong rồi mà?”
“Thỏa thuận là thỏa thuận. Pháp luật là pháp luật. Anh tự cân nhắc đi.”
Anh ta không trả lời nữa.
Nhưng tôi biết…
Anh ta rất hoảng.
6.
Chúng tôi hẹn gặp nhau một quán cà phê.
tôi nơi, Trần Hạo đã ngồi đó.
Anh ta trông tiều tụy thấy rõ – mắt thâm quầng, râu chưa cạo, cả người uể oải.
“Tô Nhiên, rốt cuộc em muốn gì?” Anh ta nhìn tôi, khàn khàn.
Tôi ngồi xuống, đối diện anh ta, ánh mắt thản:
“Tôi muốn biết — anh định xử lý mọi chuyện thế nào.”
“Xử lý gì cơ?”
“Căn nhà Tây thành phố, cổ phần anh tên, số tiền năm năm qua anh âm thầm chuyển từ tài khoản sang tài khoản riêng.”
Ngón tay anh ta siết chặt lấy cốc cà phê.
“Đó là tiền tôi tự kiếm được.”
“Tiền anh tự kiếm?” Tôi bật cười. “Trần Hạo, trong năm năm kết hôn, mỗi tháng anh đưa về nhà bao nhiêu?”
Anh ta im lặng.
“Để tôi tính giúp.” Tôi giơ tay, ngón tay lật từng đốt.
“Tiền trả nhà, anh chỉ lo 3.000 tệ một tháng. Tiền điện nước, phí quản lý thi thoảng mới đóng, cả năm chưa 5.000. Chi tiêu sinh hoạt gần như không . Quà cáp lễ Tết? Một tay tôi lo. Tính tổng lại, suốt 5 năm, anh bỏ ra chưa 300.000 tệ.”
“Thì ?” Anh ta cố giữ tĩnh.
“Thì à?” Tôi nhếch môi.
“Lương cơ bản cộng với hoa hồng mỗi năm của anh ít nhất 300.000. Năm năm là 1.500.000. Số tiền đó đi đâu?”
Sắc mặt anh ta càng lúc càng tệ.
“Vốn đăng 500.000 tệ, tiền căn nhà bên Tây thành phố 400.000 tệ, cộng thêm khoản chuyển tiền cho Vương Uyển Thanh…”
“Cô im miệng cho tôi!” Anh ta đập mạnh bàn.
Quán cà phê yên ắng bỗng chốc xôn xao, mấy vị khách quay đầu nhìn.
Tôi vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta.
“Trần Hạo, anh gấp gì vậy?” Tôi khẽ nói. “Tôi chưa nói hết mà.”
Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội.
“Anh đã chuyển cho Vương Uyển Thanh bao nhiêu tiền?” Tôi tiếp tục, điềm tĩnh.
“Tôi tra tài khoản Alipay của anh rồi. Ba năm qua, mỗi tháng anh đều cố định chuyển 8.000 tệ. Ba năm là gần 300.000 tệ.”
“Khoản tiền đó — là chi phí nuôi , đúng không?”
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
“Đứa trẻ đó năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi nhìn thẳng mắt anh ta.
“Hai tuổi? Hay hai tuổi rưỡi?”
Anh ta gắt gao trừng tôi, trong mắt là sự điên cuồng của kẻ bị dồn bước đường cùng.
“Tô Nhiên, rốt cuộc em muốn gì?” anh ta khản đặc, như bị bóp nghẹt.
“Những tôi muốn, anh không cho nổi.” Tôi dậy, ánh mắt sắc như dao.
“Nhưng những gì tôi nên có, tôi sẽ không bỏ sót một xu.”
“Em… em định khiến tôi thân bại danh liệt à?”
“Anh xứng đáng ?” Tôi cầm lấy túi xách.
“Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Trần Hạo, anh tự suy nghĩ đi: muốn hòa giải ngoài tòa, hay để tòa án xử lý?”
“Cô cứ đợi đấy!” Anh ta bật dậy, hét lên.
“Đừng tưởng tôi sợ cô!”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt thản.
“Tôi không cần anh sợ tôi.”
“Tôi chỉ cần thẩm phán tin tôi là đủ.”
Bước ra khỏi quán cà phê, tôi nhắn tin cho luật sư Trương:
“Anh ta bắt đầu hoảng rồi. Có thể triển khai bước tiếp theo.”
Chị ấy trả lời ngay:
“Phía Vương Uyển Thanh tra được gì chưa?”
“ điều tra.”
Tôi bắt một chiếc taxi, nói tên một địa chỉ.
Phía Tây thành phố — căn hộ tên Trần Hạo.