Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hận anh .
bây giờ tôi mới học cấp ba, thế đơn lực cô, trước mắt vẫn chưa nghĩ được cơ hội nào tốt hơn để có thể báo thù anh .
Tôi không thể vì chuyện báo thù này, làm gián đoạn tiền đồ học hành của mình, có thể tính kế lâu dài.
“Hắc Nữu, dạo này cậu chăm phết đấy, có phải là muốn tăng lương không?”
Mợ tôi hỏi vậy, Cố Trình nửa đùa nửa thật trêu chọc tôi.
Tôi có chút cạn lời nhìn Cố Trình: “Sau này có thể đừng gọi tôi là Hắc Nữu được không, tôi có tên, tôi tên là Nghiêm .”
Cố Trình cười nghiêng ngả: “Cái dáng vẻ này của cậu,, không gọi cậu là cục than là nể mặt cậu lắm đấy.”
Tôi rất muốn thu hồi cái nhìn nhận tốt đẹp trước đó về Cố Trình.
Nếu không phải trại lợn họ Cố mang thu nhập rất nhiều hộ gia đình trong thôn, thì với cái bản tính “gây sự thị phi” của Cố Trình, chắc không phải là trùm bố đánh không nhiêu lần ấy chứ.
Ủa?
Tôi đột nhiên có chút rục rịch muốn làm đó.
Nếu như không thể trực tiếp trở mặt thu thập , vậy thì tôi có thể hay không…
Ánh mắt tôi bất giác nhìn về phía mấy phân đạm đang chất đống ở góc tường.
Thấy ánh mắt tôi liếc sang chỗ khác, Cố Trình lên tiếng: “Chuyện tăng lương thì cậu đừng có mơ, , tôi có thể nói với bố tôi là buổi tối sẽ cậu thêm một bữa cơm .”
nói, cậu rất trượng nghĩa vỗ vỗ ngực: “Dù sao thì chúng là bạn học, chiếu cố cậu là phải .”
“Nếu như cậu muốn thu nhận tôi làm đàn , thì thôi đi .”
Tôi hết nói nổi, Cố Trình lập tức không vui.
“Sao hả làm đàn của tôi làm cậu tủi thân chắc, cậu không nghĩ xem, có anh Trình ca tôi đây che chở thì ở trường học ai dám bắt nạt cậu ?”
“Lát tôi xem ti vi đi.”
“`
Cố Trình mới mua một chiếc tivi đen trắng, tối nào cứ giờ phim truyện là sân chật ních , cả bờ tường rào đầy lũ trẻ con choai choai ngồi vắt vẻo.
Tôi hơi động lòng, làm có thời gian rảnh xem.
Tôi từ chối Cố Trình, nhận lấy hai cái bánh trắng cậu ấy đưa, chuẩn về .
Từ trại lợn về mất chừng hai mươi phút, khỏi trại tôi nghe thấy tiếng sấm, để khỏi ướt như chuột lột, tôi đành phải đi đường tắt.
đi đường tắt thì không thể tránh khỏi việc phải đi qua trước cửa cái tên khốn kiếp .
Trùng hợp thay, hắn đang dắt thằng trai thiểu năng đi dạo ngay trước ngõ.
thấy tôi, hắn lập tức buông tay đang nắm thằng Trạch , chạy về phía tôi.
[ – .]
“Nghiêm , ?”
Lúc đó tôi đang cố nhét nốt nửa cái bánh cuối cùng vào mồm, hắn gọi giật giọng suýt thì nghẹn chết.
“Đồ vương bát đản, đúng là sao chổi, gặp mặt muốn hại c.h.ế.t bà .”
Tôi thầm rủa hắn trong lòng, bất giác bước nhanh hơn muốn lách qua hắn.
là vận động viên nổi tiếng của trường, loáng cái đuổi kịp tôi.
“Nghiêm , dạo này cậu bận thế, tớ muốn mang cậu quyển đề cương ôn tập tìm mãi chẳng thấy đâu.”
Hắn vươn tay định kéo tay tôi, bản năng mách bảo tôi ghê tởm muốn tránh né, không muốn gây sự nghi ngờ của hắn quá sớm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Điều tôi muốn là, kiếp này nếu tôi không gả hắn, liệu hắn có dùng chiêu giả c.h.ế.t để rũ bỏ bà mẹ già và đứa ngốc nghếch của mình hay không.
“Dạo này tớ làm thuê ở trại lợn, chẳng phải trước khi nghỉ hè tớ nói với cậu sao?”
Trời nhá nhem tối, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt tôi, vẫn nhiệt tình nói tiếp.
“Tớ thật sự ngưỡng mộ cậu có thời gian đi làm thuê kiếm tiền đấy, cậu không tớ và cậu giống nhau, đều là những thanh niên có chí hướng, nỗ lực muốn dùng đôi tay của mình để tạo của cải, đáng tiếc là mẹ tớ sức khỏe yếu, cần chăm sóc, thêm trai tớ… nó càng không thể rời tay khác một phút.”
nói giọng trở nên ai oán, thậm chí nghẹn ngào như sắp khóc.
“ , có những lời tớ không tiện nói với khác, có cậu là chịu khó nghe tớ nói nhiều hơn, có cậu là không chê bai gia đình tớ.”
Tôi cứ đứng yên tại chỗ, thưởng thức màn diễn kịch của hắn.
“ , cậu có trong lòng tớ khát khao được rời khỏi cái thôn quê khốn khổ khiến chúng phải giãy giụa đau đớn như thú nhốt này mức nào không? con đường để rời đi có một, đó chính là thi đỗ đại học, dùng tri thức thay đổi vận mệnh…”
“ thi đại học có dễ dàng , dù tớ có học ngày học đêm, có liều mạng thi được nhất lớp thì sao chứ?”
kích động nắm chặt lấy vai tôi: “ , cậu có cái gọi là ‘một xu làm khó anh hùng’ không? Tớ bây giờ chính là cái cảm giác đó, cả học phí nửa năm cuối tớ không đóng nổi, nói chuyện học đại học, chắc chắn tớ sắp phải bỏ học đi làm thuê .”