Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

【Bác ơi, bọn cháu đang trung hậu sản xuất phát, khoảng một tiếng nhà.】

【Bọn cháu sẽ ở phòng ngủ chính, trước vào nhà cháu sẽ gửi tin nhắn, mong bác tránh về phòng nhỏ để bọn cháu tiện di chuyển.】

【“Cẩm nang nuôi con” “500 cần lưu sống cùng mẹ ” cháu đã gửi bác tháng trước, mong bác ôn lại nghiêm túc thực hiện. Tôn lẫn nhau, nuôi con theo khoa học.】

【……】

Nhìn tin nhắn liên tục nhảy lên trong gia đình, tôi thức được — mình đã sinh.

Quay lại đúng ngày Triệu Tiểu Vân vừa trung hậu sản về, cả nhà ba người chuyển vào sống cùng tôi.

Cơn đau nghẹt thở vì đột quỵ vẫn còn ám ảnh, tôi run rẩy khắp người.

Nhớ lại trước, mình ngã quỵ trước phòng con dâu, ra sức gõ xin giúp đỡ, đến cả đầu ngón tay cào đến tóe má//u, nó cũng không chịu mở , không đưa thu//ốc, không gọi cấp cứu.

Sau tôi ch//ết, nó chỉ khóc lóc kể với thằng con trai đi công tác mới về:

“Em có gửi tin nhắn cho mẹ rồi… Em tưởng mẹ đã đủ sức gõ thì chắc cũng đủ sức gọi 120 chứ…”

“Anh mà, em bị rối loạn xã hội, em sợ nhất là gọi điện cho người lạ…”

“Em thật sự… không thể được. Em xin lỗi…”

Con trai tôi chỉ thở dài nhìn vợ nó khóc lóc như hoa lê trong mưa, nỡ trách một câu.

Ngược lại còn vội vàng ôm lấy vợ dỗ dành, sợ nó bị cái x//ác của tôi dọa sợ.

Sau vội vàng hoả táng tôi, người lập tức thừa kế toàn bộ tài sản, tiền bạc, nhà của tôi.

Chưa bảy ngày đã kéo nhau đi Maldives nghỉ dưỡng “lấy lại tinh thần”.

Nghĩ chuyện , tôi chỉ muốn đem cái thằng con bất hiếu con dâu má//u lạnh kia, lập tức đóng gói gửi xuống đị//a ng//ục!

Lấy lại tinh thần, tôi phát hiện họ sắp đến nơi rồi.

Tôi lập tức gọi thợ khoá đổi ổ khoá mới.

Yêu cầu anh thợ mang loại khoá an toàn cao nhất.

này, tôi sẽ không cho họ bước chân vào thêm một lần !

Cúp máy, con dâu tôi vẫn không ngừng nhắn vào gia đình.

Từng từng mục, toàn là “quy định” tôi phải tuân theo sau nó “nể tình” dọn vào nhà tôi:

【Phòng ngủ chính phải khử trùng toàn diện mỗi ngày, drap giường gối chăn phải là đồ mới (mỗi bộ không dưới mười nghìn), da cháu mẫn cảm, vải kém là ngủ không được.】

【Vì cháu bị rối loạn xã hội xin miễn mọi họ hàng thân thích của nhà bác.】

【Ngoài ra, không được khách nhà mà chưa có sự hẹn trước đồng (bao gồm cả dịp Tết); nếu được đồng thì cũng phải giới hạn số lượng thời gian, để cháu còn tránh mặt. (Lưu : vi phạm phạt 10 nghìn!)】

【À còn quan nhất.】

【Buổi tối bác phải trông bé cho bọn cháu ngủ. 10 đến 11 giờ sáng, 3 đến 4 giờ chiều là giờ cháu muốn dành riêng cho bé, để tạo gắn kết tình cảm mẹ con.】

【Bác có thể tranh thủ thời gian ra chợ hoặc ra công viên đi dạo.】

【……】

Nhìn thoại giống y chang đời trước, tôi chỉ thấy buồn cười.

trước, nó cũng lấy lý do bị “rối loạn xã hội” để né mặt tôi, nói không nổi, giảm tương tác.

Thực tế thì sao?

cần nói – thậm chí trơ trẽn vô lý đến đâu – nó đều gõ ràng từng câu từng chữ trên điện thoại.

Còn tôi – một bà mẹ – chỉ cần im lặng gõ lại đúng một chữ 【đã nhận】, rồi cắm đầu phục tùng như thể nó là sếp trên công ty.

trước, tôi sống truyền thống, luôn niệm “nhà hoà thì vạn sự hưng”.

Chỉ cần con cháu sống yên ổn, tôi già rồi, chịu chút thiệt cũng sao.

Vì thế tôi nuốt đắng ngậm cay, chịu đủ yêu sách quái gở của con dâu.

Nó nhận của tôi sáu vạn sáu tiền “đổi cách xưng hô”, rồi vẫn viện lý do sợ hãi xã hội để không gọi tôi một tiếng “mẹ”.

Đến cả trong tin nhắn, nó cũng chỉ gọi tôi là “bác”.

mà tôi vẫn cống hiến tiền bạc, sức lực, không một oán thán, hầu hạ họ suốt năm năm trời.

này, muốn tôi tục trâu ngựa?

Nằm mơ à!

Thấy tôi mãi không trả , con trai tôi – Lý Hằng – bắt đầu sốt ruột, nhấn thẳng vào tên tôi trong :

“Mẹ ơi, Tiểu Vân đang nhắn cho mẹ đấy, mẹ không thấy à? Mẹ cũng phải chứ?”

2

Nghe giọng thằng con trời đánh trách móc, tôi tức đến run người.

Còn chưa kịp bùng nổ thì con dâu lại gửi thêm một tràng tin nhắn:

【Ui chao, ơi, có phải bác giận em rồi không, thấy em yêu cầu nhiều quá phải không?】

【Bác ơi, để cháu nói , cháu thật sự không có ác gì cả.】

【Chỉ là… do bệnh rối loạn xã hội của cháu quá nghiêm , không thể trực nói ra mấy chuyện này được.】

【Nói trước cho ràng ranh giới, sau này sống chung mới hoà thuận, tránh được mâu thuẫn đúng không ạ?】

Con dâu lại tục thao thao bất tuyệt, tự cho mình là lý trí .

Cứ như thể việc “nói trước cho ” sẽ giúp lẽ chua chát của nó trở hợp tình hợp lý .

Nhưng nó bao giờ nghĩ đến — tất cả quy định kia, chỉ áp lên mình tôi.

Còn bản thân nó thì không có lấy một giới hạn .

Đúng là tiêu chuẩn kép hết sức!

Thằng con trai quý hoá của tôi thì sợ vợ mất lòng, lập tức hùa theo:

“Tiểu Vân nghĩ chu đáo đấy chứ mẹ, mẹ cũng bày tỏ thái độ đi. Có gì không hài lòng thì nói ngay, sau này đừng than thở hay hối hận .”

Tôi bật cười khẩy.

Thẳng tay gửi vào một sticker chữ “Hảo” với hoa mẫu đơn rực rỡ.

Rồi tôi cũng gửi một đoạn tin nhắn thoại vào :

Tiểu Vân nói, bác thấy cũng có lý, bác hoàn toàn không có kiến!”

“Nhưng bác cũng có một chuyện, nhất định phải nói trước với đứa.”

Tôi vừa dứt câu, thằng con trai đã gắt gỏng phản ứng:

“Mẹ nói thế là sao? Cứ một câu bác câu bác nghe xa lạ lắm luôn đấy!”

đứa con kết hôn rồi, con cũng đầy tháng rồi, mẹ cứ xưng với Tiểu Vân là bác thế, con dâu mẹ nghĩ gì?”

Tôi giả vờ ngạc nhiên, hỏi lại:

“Ơ, chứ không phải Tiểu Vân trước đến giờ vẫn gọi mẹ là ‘bác’ sao? Mẹ chỉ là tôn thói quen của tụi con thôi, có gì đâu mà nghĩ ngợi?”

“Tiện thể, mẹ cũng đang định thông báo chuyện này luôn.”

“Nói thật thì cũng nhờ Tiểu Vân nhắc khéo, mẹ mới đến cái thuật ngữ này.”

“Mẹ có lên mạng tra thử, hoá ra mấy ngày nay mẹ cũng bị chứng rối loạn lo âu xã hội nghiêm !”

“Chả trách gặp người là thấy hồi hộp, hoang mang, bức bối, chỉ muốn trốn đi thật xa.”

“Có lẽ mẹ cũng không còn khả năng sống chung với người khác rồi. đợt này tụi con đừng dọn về , đợi sau này rồi tính.”

Tôi vừa gửi xong, cả im lặng đến năm phút.

Sau là một tràng tin nhắn thoại 60 giây liên như trút giận:

“Bác đùa đúng không ạ?”

“Trước nay bác có biểu hiện gì của bệnh này đâu? Bác còn từng là bác sĩ y học cổ truyền cơ mà, sao có thể mắc rối loạn xã hội được? Nghe buồn cười quá!”

“Bác không định mượn chuyện này để đặt ra luật lệ với cháu đấy chứ? Cháu mới sinh cho nhà bác một đứa cháu đích tôn, mà giờ ngay cả nhà cũng không cho mẹ con cháu vào?”

“Nếu bác đã không hoan nghênh mẹ con cháu như thì thật sự quá đáng đấy ạ.”

Con dâu tôi nói năng đầy phẫn nộ không thể tin nổi.

Nhưng con trai tôi còn kích động hơn, nổ tung như pháo nổ dây chuyền:

“Mẹ à, mẹ đang trò gì thế? Trước không phải bên đã bàn bạc xong hết rồi à? Con Tiểu Vân còn phải đi , sau sinh con thì mẹ giúp trông cháu để tụi con yên lo sự nghiệp.”

“Giờ cháu đến nơi rồi, mẹ lại bỗng dưng viện cớ để trốn tránh, mẹ không thấy buồn cười sao?”

“Rối loạn xã hội? Mẹ hiểu rối loạn xã hội là gì không?”

“Ngày mẹ cũng ra công viên nhảy múa với mấy bà bạn, tham gia hợp xướng ở trường đại học người cao tuổi, ngồi buôn chuyện với dì chú ba cả buổi chiều không chán, mà mẹ lại bảo là bị rối loạn xã hội à?”

“Hay là mẹ thấy con sống sướng quá, trong lòng ghen tỵ bày trò kiếm chuyện để gây sự, để người ta nhớ thân phận mẹ của mẹ?”

“Mẹ đừng học theo mấy cái phim ngắn trên mạng, chuyện mẹ đặt quy tắc cho con dâu xưa rồi, thôi nghỉ đi được không?!”

3

Con tôi càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Càng nghe, lòng tôi càng nguội lạnh.

trước, chuyện gì tôi cũng nghĩ cho con trai, con dâu.

Dù có tủi thân cỡ tôi cũng chưa từng than phiền với nó.

Chỉ vì không muốn tạo mâu thuẫn mẹ – nàng dâu khiến con bị kẹt giữa bên.

Có lẽ vì ngày sống quá yên ổn, nó chưa bao giờ dám to tiếng với tôi.

Chưa từng nói ra như hôm nay.

Giờ tôi mới hiểu :

Cưới vợ rồi thì quên mẹ là thật đấy.

Nhưng quên thì quên hẳn đi cũng được.

Nó lại còn muốn moi đến tận tuỷ của mẹ mình mới chịu!

Tôi không còn muốn giữ thể diện , liền lạnh lùng đáp lại:

“Lý Hằng, con nói năng cái kiểu gì thế hả? Mẹ có bị rối loạn xã hội hay không, mẹ lẽ không tự ?”

“Mẹ phát bệnh y như Tiểu Vân: hoảng loạn, bồn chồn, thở không nổi, chỉ muốn trốn đi thật xa.”

“Nếu không phải rối loạn xã hội, con nói xem bệnh của Tiểu Vân là gì? Cô ấy cũng không mắc bệnh à?”

“Mà trước kia mẹ không bị thì sao? Đâu có nghĩa sau này không thể bị? Mắc bệnh là chuyện bất ngờ chứ đâu phải muốn là được!”

“Nói như con, thì Tiểu Vân đi bar uống rượu, đi chơi ăn uống với cả họ nhà ngoại không sao; lẽ con đang nói vợ con giả vờ bệnh để lừa mẹ?”

Tôi nói đến đây, chính tôi cũng thấy nực cười.

Thật ra, trước tôi đã mơ hồ nhận ra.

Cái gọi là “rối loạn xã hội” của con dâu – chỉ áp dụng cho nhà .

Chỉ vì nó lười phải chuyện, lười phải nịnh nọt.

Sau này tôi mới nghe nó sự với bạn thân:

“Không gặp thì khỏi khách sáo, khỏi bị bắt chuyện, cứ coi như bà ta là bảo mẫu tàng hình cho nhanh gọn.”

Còn với nhà ngoại, nó không hề có chút rối loạn .

Thậm chí còn tổ chức cả đại gia đình đi du lịch đông đúc ồn ào.

Tết nhà bên ngoại mổ heo, nó cũng hồ hởi về làng ăn “cơm mổ”.

Nhưng Tết bên nội thì tuyệt nhiên không về, vì… “bị rối loạn xã hội với cả dòng họ bên nội”.

Tôi ấy lại ngây thơ nghĩ: chắc do chưa thân thiết, quen rồi sẽ đỡ.

Thêm vào , mỗi lần nó giả vờ phát bệnh thì đều diễn y như thật.

Tôi sợ ồn ào trong nhà ảnh hưởng đến cháu, đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Ngay cả thằng con trai tôi cũng còn xem tôi .

Tôi còn để gì đến đứa cháu?

Huống hồ gì đứa cháu — chính tôi từng thay tã bón cháo — cuối cùng cũng bị mẹ nó dùng kẹo bánh iPad nhồi nhét vào đầu.

Không nghe tôi, học thói hỗn láo đâu không , mắng tục, nhổ nước bọt vào mặt tôi,

vì tôi không cho nó xem hoạt hình, không cho lướt video, không cho ăn đồ vặt vớ vẩn.

Lúc tôi hoàn hồn lại, gia đình đang yên tĩnh sau nhắn thoại của tôi cuối cùng cũng có động tĩnh.

“Bác à, bác là sao? Hoá ra bác chưa từng tin là cháu thật sự bị rối loạn xã hội à?”

“Cháu nói luôn nhé, cháu có chẩn đoán bác sĩ đông y hẳn hoi, trước đây bác cũng từng tận mắt thấy cháu phát bệnh, giờ nói khác gì bảo cháu cố tình giả bệnh lừa người.”

“Thôi được, cho dù bác không muốn trông cháu, không muốn đỡ đần cho đứa con trai duy nhất của mình, thì cũng không cần giả bệnh để lừa tụi cháu chứ?”

Con dâu càng nói càng giận, tôi vội lên tiếng:

“Ôi trời, Tiểu Vân, bác nghĩ sai rồi. Chính vì bác tin cháu thật sự bị bệnh, giờ cháu cũng phải tin bác chứ!”

“Bác phát bệnh y hệt cháu luôn! Bây giờ bác mới thật sự thấu hiểu cảm giác của cháu là như thế !”

Tôi vừa nói xong, con dâu lập tức cứng họng.

Con trai thì không nói vào , chỉ lạnh lùng ra lệnh:

“Đủ rồi mẹ, mẹ loạn cũng vừa vừa thôi. Tụi con còn nửa tiếng .”

“Có thời gian nhắn tin thì chi bằng nấu cơm sẵn đi, đói muốn ch//ết rồi đây này.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương