Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
“Đại tẩu, Lam Lam là nữ nhi do ta mang thai mười tháng sinh , sao có thể giao cho đại phòng các nuôi dưỡng?”
“Chúc Linh Nhi, ta biết vẫn ôm hận chuyện phải đổi hôn năm , nhưng chuyện đã rồi, cớ còn cố tình chen ngang?”
Ta lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, có ẩn tình đây?
Không ngờ đại bá mẫu lại không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, bàn tay mềm mại ấm áp truyền đến cảm giác an :
“Phụ thân, hiện giờ Lam Lam theo ta về đại phòng, ta cũng nguyện ý nhận con bé làm nữ nhi. Người thế nào?”
Tổ phụ liền gật phán quyết:
“ về sau, Lam Lam chính là nữ nhi của đại phòng.”
Sau khi ta rửa mặt thay y phục xinh đẹp xong xuôi, đại bá mẫu à không, phải gọi là mẫu thân rồi, dắt tay ta vào phòng ngủ.
“Mẫu thân” mỉm cười nói:
“Phụ thân con là người thích cái đẹp. Lam Lam của chúng ta ăn mặc thật xinh xắn, chắc chắn chàng sẽ càng thêm yêu con.”
Tuy ta không hiểu cho lắm, nhưng vẫn cố nặn một nụ cười xinh đẹp nhất.
Quả nhiên, vừa chúng ta bước vào, mắt Trâu Dật Thâm đang nằm trên giường bệnh cũng dịu đi mấy :
“Nàng đó! Ta đã đưa hưu thư cho nàng rồi, sao còn xen vào chuyện của bọn họ?”
“Mẫu thân” liếc “phụ thân” một cái:
“Chàng nói hưu là hưu à? Ta đã đồng ý ?”
“Hừ, ai bảo chàng không chịu uống thuốc tử tế. Lần này ta mang về một trợ thủ, những lúc ta mải đọc thoại bản mà quên giờ sẽ có Lam Lam giám sát chàng.”
Tới lúc này, Trâu Dật Thâm mới nghiêm túc đánh giá ta, giọng điệu có chút thăm dò:
“Vì sao lại chọn đại phòng?”
Vì không bị đày tới đường chịu khổ chứ sao!
Chuyện rõ rành rành thế mà còn hỏi!
Mẫu thân trách yêu trừng mắt nhìn phụ thân:
“Lam Lam mới tới thôi đấy, chàng mà dọa con bé sợ, ta sẽ mặc kệ chàng luôn!
Còn hỏi vì sao à? Đương nhiên là vì con bé thích ta, hợp với ta rồi.
Chàng không biết đâu, con bé thú vị lắm! Khi ta đến tìm, con bé vừa đạp một gã đại hán to như gấu xuống sông!
Ha ha ha, chàng không đâu, kẻ đó cực kỳ cao lớn, nước bắn lên ướt hết y phục ta!”
“Còn nữa, con bé còn lanh lợi lắm, khi cổng …”
Người “mẫu thân” luôn im lặng ít lời Thọ An Đường kia, lúc này lại ríu rít không ngừng mặt phụ thân ta.
Mà người phụ thân bệnh tật ấy, chỉ lặng lẽ nhìn mẫu thân, rồi nhẹ nhàng đưa cho bà một chén trà ấm khi giọng bà đã khàn đi vì nói quá nhiều.
Ta chẳng nhớ rõ “mẫu thân” đã nói bao lâu.
Chỉ nhớ sau cùng, phụ thân nhẹ tay sửa lại búi tóc cho bà, dịu dàng nói:
“Nàng đã nhận đứa nhỏ này, vậy con bé sẽ là bảo châu trong Trâu Dật Thâm ta, ta sẽ coi con bé như minh châu trên tay.”
Ta lẩm bẩm bốn chữ “minh châu trên tay”, tay âm thầm siết lấy gói thuốc trong túi.
Sư phụ ơi, người lại viên giải dược giá này… có phải đã sớm đoán được sẽ có một như thế?
Những tháng đại phòng thật sự rất vui vẻ.
Chỉ là “mẫu thân” thường kéo ta đi thử y phục, trâm cài suốt .
“Hừ, nhị đệ muội đúng là chẳng có ý tốt! Biết rõ yến hội mùa xuân sắp đến lại còn chiếm hết phòng thêu, còn không phải sợ phượng hoàng thật sự là con lấn át con chim khách nhỏ của ả sao!”
Dù trong ta vẫn âm thầm gọi Trâu Phù, dưỡng nữ của Hầu phu nhân là “Chim khách tỷ”, nhưng nghe mẫu thân nói toạc ba chữ “chim khách nhỏ” ta vẫn nhịn không được mà bật cười.
Mẫu thân giận dỗi véo nhẹ mặt ta:
“Ôi trời, ta cũng chỉ có thể chuẩn bị cho con mấy thứ tầm thường như thế này thôi, còn cầm kỳ thư họa… ta chẳng biết . Đến lúc dự yến, có khi hai chúng lại cùng nhau mất mặt.”
Ta lại bật cười.
Trâu Phù chèn ép ta sao?
Vậy thì ta nhất định phải khiến nàng ta không được như ý !
4
Ta nghĩ mẫu thân sống không được tốt.
Nhưng ta không ngờ, bà lại sống thê thảm đến mức này.
Dẫu cũng là đại phu nhân của Hầu , vậy mà lại không một ai mắt tới.
So với Hầu phu nhân đang ngồi giữa yến tiệc, được vây quanh bởi vô số kẻ tâng bốc nịnh hót, quả thực là một trời một vực.
Phát hiện mắt ta nhìn tới, mẫu thân có hơi ngượng ngùng, xoắn xoắn chiếc khăn trong tay:
“Cái đó… ta đã nói rồi mà, theo ta sẽ không có tiền đồ đâu.”
Tiền đồ?
Tiền đồ của ta, sư phụ đã sắp xếp xong xuôi lâu rồi.
Ta có tin, trừ khi Hầu phu nhân có thể chống lưng đưa Trâu Phù lên ngôi Hoàng hậu, bằng không dù bà ta nhảy nhót sao cũng tuyệt đối không bằng được ta.
Có lẽ nỗi thất vọng trên mặt mẫu thân quá rõ ràng, Hầu phu nhân bật cười lạnh lẽo:
“Năm đại tẩu vì làm trò cười nơi yến tiệc mà đã mười năm không dám xuất hiện xuân yến, hôm sao lại có tâm tình đến đây thế?
Chẳng lẽ… đại tẩu nghĩ rằng dã nha lớn lên thôn quê này, có thể được năm ?”
“ nữ tham dự yến tiệc đều phải chuẩn bị tài nghệ, lẽ nào các định biểu diễn… chặt cỏ cho heo sao?”
Tiếng cười nhạo bén nhọn vang lên khắp bốn phía, lời bàn tán xoi mói như kim đâm vào da thịt:
“Thật không ngờ lại có gặp được Chúc Linh Nhi phế nơi yến tiệc.
Năm vì theo đuổi Hầu gia mà đi trộm bức họa của tỷ tỷ ruột, mạo nhận là mình vẽ!”
“Đúng thế, cuối cùng bị Trưởng công chúa vạch trần ngay tại chỗ, sau đó chẳng còn dám lộ diện xuân yến nữa.
kể đến trò cười năm đó, nàng ta bám víu vào quan hệ của mẫu thân đã mất với lão phu nhân, mặt dày gả vào Hầu , lại còn… vào nhầm động phòng!
Trời ạ, không biết xấu hổ hay sao mà còn dám xuất hiện mặt người ta?”
······
Mẫu thân siết chặt tay ta, ngẩng đối mặt với Hầu phu nhân, lời chữ rõ ràng:
“Lam Lam biết chặt cỏ heo thì đã sao, đó cũng là bản lĩnh của con bé!
Trong tất mọi người nơi đây, chỉ có Hầu phu nhân là không có tư cách chế nhạo Lam Lam.
Nếu không phải vì sơ suất làm mất con bé năm , thì hôm , tài mạo của Lam Lam tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai!”
Hầu phu nhân cười khinh, liếc chúng ta trên xuống dưới:
“Lát nữa mất mặt đừng bám lấy ta là được, coi như phúc phận của ta.”
Rồi bà ta quay sang Trâu Phù, hai người không biết thì thầm đó, nhưng mắt đều rơi vào chiếc khay bên cạnh Trưởng công chúa.
Đó là một noãn trong suốt sắc xanh lục dịu mắt, vừa nhìn đã biết vô cùng trân , nói đến còn là được Trưởng công chúa đích thân ban thưởng.
mắt của các nữ trong sảnh đều lấp lánh khi nhìn đến ấy.
Chỉ duy có mẫu thân, sau khi rõ , bà lập tức đứng bật dậy, hai mắt đỏ hoe, run giọng nói:
“Đây… chính là báu gia truyền mà năm ngoại tổ mẫu đã tặng mẫu thân ta khi xuất giá.
Sau đó Chúc xảy biến cố, phụ thân ta mang này đi kết giao quan trường.
khi lâm chung, mẫu thân ta vẫn luôn day dứt vì không bảo vệ được kỷ của ngoại tổ mẫu!”
“Ta thật vô dụng, học hành chẳng đến nơi đến chốn, chỉ có thể mở to mắt nhìn báu của mẫu thân lưu lạc đến tay người khác…”
Ta siết chặt bàn tay đang run rẩy của mẫu thân, khẽ lắc .
Mẫu thân nhíu mày:
“Con làm sao thế?”
Ta đáp chậm rãi nhưng kiên quyết:
“Không có chuyện đó đâu!”
Kỷ ngoại tổ mẫu lại, tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài.
Hôm , ta sẽ dốc hết toàn lực, thay mẫu thân lấy lại thứ thuộc về bà.
5
Mưu định rồi mới động, là bí quyết sư phụ truyền dạy ta nắm chắc thắng.
Vậy nên dù trong ta khát khao kia đến mấy, vẫn chỉ yên ổn ngồi trên ghế, không lộ nửa nôn nóng.
Chăm chú nhìn đám khuê tú thay nhau trình diễn tài nghệ, người viết chữ, người thêu hoa, ai nấy đều được gia tộc dốc bồi dưỡng. Mỗi người một vẻ, khó ai sánh được ai.
Cho đến khi đến lượt Trâu Phù, nàng ta trình diễn bức “Bách điểu triều phượng” tinh xảo đến mức khiến bướm thật bay lượn trên tranh, khiến Trưởng công chúa vỗ tay cười khen:
“Đúng là năm tài nữ đông đảo, nhưng nếu bản cung chọn, vẫn là tiểu thư Vĩnh An Hầu xuất sắc nhất.”
Mẫu thân ta tức đến thở gấp:
“Chúng ta kém cỏi đã đành, người khác ăn no rồi chỉ biết ngồi không à?
đó có thể cho ai cũng được, duy chỉ không thể rơi vào tay hai tên cường đạo kia!
Một kẻ cướp hôn sự của ta, một kẻ cướp cha mẹ của con, nhìn bọn họ phong quang còn khó chịu bị giết!”
Ta khẽ siết tay mẫu thân an ủi.
Đừng vội, đừng lo.
Dựa theo quan sát mấy hôm , ta quá hiểu Trâu Phù.
Nếu giờ phút này nàng ta không dẫm ta một chân, thì ta nguyện viết ngược tên mình!
Quả nhiên, sau khi dịu dàng cảm tạ lời khen của Trưởng công chúa, nàng ta liền đổi giọng:
“Nhị muội của thần nữ, tài nghệ còn cao thần nữ một bậc.
Thần nữ lại đoạt thưởng muội ấy, cảm thật xấu hổ.”
mắt Trưởng công chúa liền lên hứng thú:
“Trâu nhị tiểu thư đã có tài sao còn giấu?”
Mẫu thân kéo ta quỳ sụp xuống đất:
“Khẩn xin điện hạ lượng thứ. Tiểu nữ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, có ai dạy dỗ những thứ này.”
Mũi ta bất chợt cay cay.
Bà nói “ có ai dạy ta”, chứ không phải ta không biết.
Trưởng công chúa nhướng mày:
“Xuân yến là yến hội tài nữ, không có tài nghệ sao có thể tham dự?
Chẳng lẽ Trâu nhị tiểu thư không báo danh tài nghệ?”
Ma ma bên cạnh công chúa nghiêm mặt, lạnh giọng đáp:
“Nhị tiểu thư… báo rằng tài nghệ của mình là…”
Bà ta lộ vẻ khó xử như vừa đổ bảng màu lên mặt, mãi không nói nổi.
Trưởng công chúa nhếch môi, cười như không cười:
“Trên đời còn có thứ khiến không dám mở miệng?”
Ma ma liếc ta một cái, không biểu cảm đọc :
“Nhị tiểu thư báo tài nghệ của mình là: nhỉnh tài nghệ của Trâu Phù một chút.”
Hầu phu nhân quay , mắt đầy chán ghét.
Mà những người còn lại trong sảnh đã sớm xôn xao như chợ vỡ.
“Quả nhiên là xuất thân quê mùa, chỉ biết tranh cao thấp. Ai cũng biết đại tiểu thư Trâu gia nhỏ đã mời danh sư dạy dỗ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Đặc biệt là hội họa, đến Quốc sư cũng khen!”
“Không hẳn là khen, ta nhớ rõ Quốc sư nói: ‘Có ba thần vận giống đồ đệ ta năm năm ’.”
“Ơ, thế chẳng phải là khen sao? Quốc sư là người thế nào? Chỉ ba giống đồ đệ của ngài ấy thôi cũng đủ Trâu đại tiểu thư tung hoành trong giới nữ rồi!”
Ta nhếch miệng.
Hừ, sư phụ miệng thì nói không ai sánh được ta, sau lưng lại bảo Trâu Phù có ba giống ta à?
Chờ gặp lại, ta không lấy hết đan dược ông cất riêng mới lạ!
Trâu Phù cười nhạo:
“Tiếc là ta tài nghệ của nhị muội, nên thật không biết muội ấy ta chỗ nào.
Giờ thì nhờ muội biểu diễn một chút mọi người cùng chiêm ngưỡng vậy.”
Mẫu thân lập tức chắn mặt ta:
“A Phù, muội muội con không rõ quy củ kinh thành, đại bá mẫu thay nó nhận lỗi.
Chẳng phải con vẫn luôn thích viên san hô lớn trong phòng đại bá mẫu sao? Về ta lập tức tặng con.”
Rồi bà quay sang Trưởng công chúa, cúi :
“Điện hạ, người không biết không có tội. Nếu Lam Lam có điều chi thất lễ, là do người làm mẫu thân như ta dạy dỗ không nghiêm, xin trách cứ lên ta là đủ.”