Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi đối diện Khải trong phòng khách. Cả hai mẹ con đang uống trà chiều. Đây là lúc hiếm hoi hai mẹ con có thể nói chuyện riêng tư một chút. Tôi quyết định sẽ nhẹ nhàng đề cập chuyện Khánh Đan.
– Khải này… mẹ có chuyện muốn nói con.
Thằng đặt tách trà xuống, tôi.
– Dạ, mẹ nói đi ạ?
Tôi hắng giọng khẽ, lựa lời.
– Mẹ Đan… con … Ừm, dạo này ăn hơi… hơi thoáng quá con ạ.
Khải cau mày ngay lập tức.
– Thoáng quá là sao mẹ? Cô ấy là siêu mẫu mà. Vóc dáng đẹp thì đồ thoải mái chứ.
– Không thoải mái. Mẹ … có lần con cái quần ngắn lắm, rồi cái áo hai dây ren… Mẹ sợ nhỡ có ai chơi bất chợt, hay shipper họ giao hàng… trông hơi kỳ.
Tôi cố gắng dùng những lý do khách quan nhất, tránh nói sự khó chịu về sự “không chuẩn mực”.
Khải đập nhẹ tay xuống bàn.
– Ôi mẹ ơi! Mẹ cổ hủ quá đi! Đây là mà, có sàn diễn đâu. thì thoải mái chứ. Mẹ đừng có suy ta thế!
Giọng thằng có vẻ bực bội thật sự. tôi ánh mắt thể tôi là từ thời đồ đá.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
– Mẹ suy ta là sao? Mẹ …
– Mẹ ta trẻ đẹp, gợi hơn mẹ nên mẹ khó chịu đúng không?
[ – .]
Câu nói Khải nhát d.a.o đ.â.m vào tôi. bênh vợ mù quáng, mức có thể nói những lời tổn thương mẹ vậy.
Tôi họng nghẹn . gương mặt giận dỗi con trai, tôi biết không thể nói thêm lúc này. Cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.
– rồi, mẹ không nói nữa. Con cứ nghĩ vậy đi.
Khải đứng phắt dậy.
– Đúng là con không hiểu nổi mẹ nghĩ nữa.
Nói rồi, bỏ đi lên lầu, không thèm tôi.
Tôi ngồi đó một , trong phòng khách im ắng. Tách trà đã nguội. Một nỗi thất vọng trào dâng. Thằng không tin tôi. cho rằng tôi ghen tỵ vợ ư? Suy ta ư?
“Linh không sai.” Tôi nghĩ thầm. “Có đó không ổn thật rồi.”
Nhưng Khải không tin , nói làm mọi chuyện căng thêm. Tôi không thể cứ cằn nhằn mãi . Tôi thay đổi chiến lược. Thay vì con dâu, tôi sẽ còn .
Tôi bắt đầu chuyển hướng quan sát Dũng Hoàng. Chuyện ông ấy hay Khánh Đan bằng ánh mắt lạ đã xảy . Nhưng còn khác không?
Tôi bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Dũng Hoàng, đàn ông năm mươi mấy tuổi, ngày áo thun quần tây đơn giản, nay chăm chút ngoại hình khác . Ông ấy bắt đầu sơ mi là phẳng phiu hơn, dùng mấy lọ nước hoa mới mua mà trước tôi không động . Mái tóc cắt gọn gàng hơn, cằm cạo nhẵn nhụi mỗi sáng.
Ông ấy cũng hay về muộn hơn. Trước đây, đúng là ông ấy về ăn cơm vợ con. thì bữa bữa không. Khi về , ông ấy ôm chặt lấy chiếc điện thoại. Cứ có tôi gần là ông ấy lướt lướt màn hình, trông vẻ rất bận rộn, nhưng tôi ông ấy chẳng đọc cả, đang che giấu thứ đó.
Nhưng cần có cuộc gọi , gương mặt Dũng Hoàng rạng rỡ hẳn lên, giọng nói cũng trở nên vui vẻ, khác hẳn vẻ mệt mỏi hay lầm lì khi nói chuyện tôi. Ông ấy ban công hoặc vào phòng riêng để nói chuyện điện thoại, kéo dài rất lâu.
“Ông ấy đang có chuyện vui bên ngoài sao?” Tôi tự hỏi.
Linh bất an ban đầu tôi đã có thêm nhiều bằng chứng cụ thể. Sự thay đổi Dũng Hoàng, sự bất Khánh Đan, sự mù quáng Khải … Mọi thứ đang cùng vẽ nên một bức tranh đáng sợ. Tôi không thể tiếp tục ngồi yên nữa. Tôi cần biết sự thật. bộ sự thật.