Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khoảng nửa tháng sau, bảo vệ khu dân cư với tôi:
Lúc xem camera, anh ấy phát hiện có người lén lút theo dõi tôi mỗi lần tôi về .
Tôi lập tức ban quản lý xin trích xuất camera — quả nhiên là Dương Kiện.
Hắn chờ tôi vào xong lại quay lại tầng hầm giữ xe, hành vi vô cùng mờ ám.
lần thứ xuất hiện, tôi đại khái đã đoán được:
Hắn giở trò với xe tôi.
Kiếp trước họ cướp cổ phần trong tay tôi.
Kiếp lấy mạng tôi.
Tôi lập tức thay lớp dán xe từ màu trắng sang đen nhám, biển số xe dự phòng được mang sử dụng.
Sau , tôi đem xe giao dịch vụ xe chuyên chạy liên tỉnh.
Sau vài bước thao tác, chiếc xe được tay Từ Uyển Oánh.
Nhân viên bên xe còn , lúc họ lái trông rất hớn hở, vì giá rẻ quá trời.
Còn sau sao… tùy ý trời định.
Nếu Dương Kiện đã làm gì với xe, giờ chỉ có thể chính hắn gánh hậu quả.
Dù sao, tôi chỉ là người xe kiếm thêm ít tiền, khác tôi biết gì hết.
Ngày hôm sau, tức đưa :
chiếc ô tô trên quốc lộ mất phanh, lao khỏi cầu vượt tốc, rơi xuống vực.
Trên xe có nam nữ, cả hai tử vong tại chỗ.
Trải nghiệm nghiền nát thành từng mảnh…
Cuối cùng, họ được nếm mùi.
———
Mẹ tôi nghe chiếc xe tai nạn là xe tôi, sợ suýt ngất.
Sau kiên quyết tôi lái xe nữa, hẳn tài xế riêng, mỗi lần ngoài đều kiểm tra kỹ lưỡng.
Thậm chí còn hẳn vệ sĩ theo.
Tôi cạn lời:
“Mẹ ơi, kết thúc rồi …
Những người hại con đã nhận quả báo.
Giờ mẹ con mình sống yên bình là được rồi.”
“Với lại ngày nào con ở trường, dắt theo anh vệ sĩ nhìn kỳ lắm…
Nhỡ thầy Nghiêm có ấn tượng xấu mất!”
À đúng rồi — tôi đã đậu học, trở thành nghiên cứu sinh giáo sư Nghiêm.
May mắn thay, thầy đúng như tên, nghiêm khắc nhưng công bằng, vì mấy lời đồn bậy đánh giá tôi sai.
Tôi theo thầy làm dự án, học hỏi được rất nhiều điều, năng lực chuyên môn tiến bộ rõ rệt.
Cuộc sống dần bình yên và đầy đủ.
Thỉnh thoảng tôi còn quên mất những đã xảy ở kiếp trước.
Những vết thương tưởng chừng sâu đậm, giờ cảm giác như đã trôi xa khỏi cuộc đời
————
Sau , tại hội nghị công bố dự án, tôi gặp lại bố.
Ông ấy hồi phục khá, đã có thể tự lại, dù chậm.
Công ty vẫn cần ông trụ lại, nhưng…
Cái khí chất ngạo nghễ, đầy tự đã biến mất hoàn .
Như thể linh hồn đã hút cạn.
[ – .]
Từ Uyển Oánh và đứa trẻ đã đánh gục hoàn ông.
tôi, ông chỉ thở dài, ánh mắt vừa tội nghiệp vừa xót xa.
Tôi lặng lẽ quay người bước .
Lúc gì tha thứ, tình cha con, thật sự quá giả tạo rồi.
Khoảnh khắc ông chọn mẹ con Từ Uyển Oánh, tôi và ông đã còn gì để .
Năm thứ học, tôi đưa mẹ du lịch châu Âu trong kỳ nghỉ.
Về , tôi mẹ có vẻ khác thường.
Lúc nào cầm điện thoại, cười ngốc.
Tôi hỏi:
“Mẹ, mẹ đang yêu hả?”
Mẹ tôi lúng túng:
“À… cái … khụ khụ.”
Tôi nhướn mày:
“Là ông chú đẹp trai gặp ở đài phun Rome đấy hả?”
Mẹ chu môi:
“Gì ‘ông chú’? Người ta nhìn còn trẻ , lại ráo nữa.”
Xong rồi…
Mẹ tôi có vẻ ‘não yêu’ bắt đầu hoạt động.
Tôi ho nhẹ:
“Mẹ, con cấm mẹ yêu đương, nhưng dạo lừa đảo trên mạng nhiều lắm.
Mấy vụ ‘lợn béo chờ mổ’ kia, mẹ lại là phú bà có điều kiện, con sợ mẹ lừa.
Ổng có xin mẹ tiền chưa?”
Mẹ tôi xoay người đầy tự hào, mở app khoản:
“Xem , là ông ấy tiền mẹ, còn tặng quà nữa.
Người ta giàu hơn mẹ nhiều đấy nhé.”
Tôi nhìn chuỗi khoản, chợt hiểu vì sao dạo hàng hiệu lạ hoắc.
Trước giờ mẹ tôi đâu có mê mấy thứ đâu.
là… ông chú kia tặng cả.
trách được.
Sau hồi e lệ, mẹ tôi lấy hết can đảm hỏi:
“Mẹ hỏi thật…
Nếu sau mẹ gặp người mình thích, tái hôn…
Con có cảm khó chịu ?”
Tôi thèm suy nghĩ, chọt nhẹ khuỷu tay mẹ cái.
Mẹ nghiêm mặt tưởng tôi phản đối.
Tôi chớp mắt :
“Sao lại khó chịu được chứ, mẹ?
Yêu là khả năng tạo hạnh phúc.
Con luôn rằng mẹ con sẽ gặp người tốt hơn…
Vì mẹ xứng đáng.”
xong, tôi mắt mẹ ngân ngấn lệ.
Tôi lấy điện thoại, bật mã QR WeChat, đưa bà:
“Số WeChat chú ấy đâu, gửi con add cái đã.”
[ văn hoàn.]