Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nắng mai le lói, ánh bình minh xuyên qua song cửa chạm trổ chiếu bàn trang điểm.
Ta nhìn người đẹp trong gương, mặt trắng mỡ đông, môi đỏ điểm anh , mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ nhu mì, tinh tế khó tả.
Thân là nữ t.ử trưởng thành với dáng vẻ “họa thủy” thế , nếu xuất thân phú quý có thể tự bảo vệ mình.
ta chỉ là một tiểu thứ nữ sống dưới gầm giường mẫu, không tránh khỏi việc trở thành công cụ gia tộc bám víu quyền quý.
Nói đi cũng nói lại, Khương gia tổ tiên vốn cũng là danh gia vọng tộc, chỉ tiếc là đinh hiu quạnh, đến đời thân ta không phong quang xưa, chỉ gắng gượng một chức quan nhỏ mưu sinh.
thân ta tuy không có bản sự gì lớn một muốn tái hiện vinh quang, liền đặt hết hy vọng đứa con trai duy nhất.
Tiếc thay, ca ca ta cũng là một kẻ bất tài, cả ngày chỉ đam mê chọi gà dắt chó, đâu có tâm trí đèn sách.
thân vốn ghét ta xuất thân thấp hém, mẫu thân Liễu thị ta chỉ là một mỹ thương Dương Châu tặng ông nhờ vả công việc, vì thế ông chẳng mấy đoái hoài đến ta.
Thế ta ngày một lớn , trổ mã rạng ngời hoa ngọc, thân bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ vẫn con đường khác rạng danh môn đệ.
Nửa tháng sau, mẫu chẳng biết dùng thủ đoạn gì đưa ta Ninh Viễn Hầu , danh nghĩa là ta cầu phúc vị Hầu tước phu quá cố ba năm.
rời khỏi Hầu , ta nắm tay ta, ghé tai thầm thì:
“Phù nhi, chuyến , con nhất định tìm cách lọt mắt xanh Hầu gia.”
Sau đó, lúc bốn bề không người, ta nhét tay ta một bình ngọc trắng nhỏ, dặn dò:
“Vạn bất đắc dĩ, dùng chút thủ đoạn cũng không sao.”
Nhìn bộ mặt ta, ta dâng một nỗi ghê tởm vô hạn, nghĩ đến mẫu thân vẫn sống ở Khương gia, ta vẫn mỉm cười đáp:
“Nữ nhi biết.”
mẫu thấy vậy, tin ta sẽ theo ý ta nên mới yên tâm rời đi.
ta, đứng trước cổng Hầu , nhìn bóng lưng ta xa dần, trong có những toan tính khác.
“Cô nương, hôm nay cài chiếc trâm không?”
cầm chiếc trâm Thù Nguyệt khảm trân châu ướm búi tóc ta, đắn đo mãi.
Ta lắc đầu đáp:
“Không tốt, Hầu gia thích màu xanh lam, đổi sang chiếc trâm điểm thúy xanh bảo thạch đi.”
vâng dạ giúp ta trang điểm:
“Vẫn là cô nương chu đáo, Hầu gia thấy chắn sẽ vui .”
Vui ? Vậy cũng lão ta nhìn thấy chứ.
Ta cười lấy lệ, không nói thêm với con nữa. là gia nô, tuy lớn cùng ta ta không dám đối đãi bằng chân thành.
Vì con không chỉ là nha hoàn, là tai mắt mẫu cài bên cạnh ta.
Từng lời nói, cử động ta trong Hầu , con đều sẽ báo cáo chi tiết về Khương gia.
Nếu ta lộ ra dù chỉ một chút tâm ý phản nghịch, mẫu thân vốn thân yếu tay mềm ta chắn sẽ không yên ổn.
Đối với ta không oán hận, con theo ta cũng chịu nhiều khổ cực, suy cùng đều là những kẻ đáng thương thân bất do kỷ thôi.
mẫu muốn ta quyến rũ lão Hầu gia, ta có chút hành động ta yên .
Tính toán giờ giấc thấy cũng hờ rồi. Ta khoác mình bộ váy lụa mỏng màu xanh nước biển, bưng bát bánh trôi trắng nõn tự tay , đứng đợi dưới gốc cây bên ngoài Trúc Thấm viện.
Ta dò hỏi kỹ rồi, người kia đối với chuyện ăn uống cực kỳ kén chọn, bát canh là hương vị quê hương do chính mẫu thân ta truyền dạy, ở kinh thành chắn không nơi nào có .
Ngày trước, vì một miếng ăn thân ta chẳng mấy không ghé qua viện mẹ con ta.
Vì thế ta nghĩ, nếu có thể mượn món câu lấy khẩu vị người kia thì thật là tốt nhất.
tạo cơ hội ta thi triển, chủ động đề nghị ở lại viện không đi theo, việc cũng giúp ta đỡ tốn lời giải thích.