Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
công chúa hừ một tiếng: “Mấy tháng trước hắn vào kinh nhậm chức, ta ngắm sen hồ thì làm rơi khăn tay. Vốn dĩ không lấy lại , hắn cứ khăng khăng vớt lên trả ta, mắt còn dán chặt lên người ta không rời, ta quay người vứt luôn.”
Vũ Dương phì thành tiếng: “Hóa chuyện phò mã ầm ĩ Thanh Châu, là do Thẩm Tĩnh Chi đơn phương tình nguyện à?”
công chúa lại nhón một quả nho nhét vào tay ta, híp mắt ghé lại gần.
“Tiểu Oản Oản, mắt người ca ca cũ nhà kém quá, bỏ ngọc quý nhặt mắt cá.”
“Nhưng bây giờ tốt , có một người ca ca tốt hơn.”
Lúc đi, tỷ ấy bỗng nhiên ôm thốc ta vào lòng, lén la lén lút đi ngoài.
“Tiểu Oản Oản về cung chơi với ta ngày nhé.”
“Đặt xuống.”
Giọng nói Tống Vân Diễm truyền từ phía sau.
công chúa giả vờ như không nghe , bước chân càng nhanh hơn.
Tay áo màu đen thoáng , Tống Vân Diễm chắn trước cửa.
Huynh ấy không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc tỷ ấy một .
công chúa bĩu môi, không cam lòng ta trở lại.
“Đồ keo kiệt!”
Tỷ ấy hậm hực nói: “Hôm khác ta lại tìm Oản Oản chơi!”
“ mới keo kiệt.”
Tống Vân Diễm vững vàng đón lấy ta.
“ một chuyến ta chùm nho, ngay cả quà gặp mặt cũng không mang cho Oản Oản.”
công chúa kêu lên một tiếng, vội tháo chiếc vòng ngọc mỡ cừu trên cổ tay đeo vào tay ta.
“ là Nhị ca cho ta năm ngoái, cho Oản Oản đeo chơi!”
Chiếc vòng lỏng lẻo trên cổ tay gầy guộc ta.
Ta tháo xuống, nhét vào vạt áo Tống Vân Diễm: “Đại ca ca, đổi kẹo .”
công chúa: “…”
13
Hôm sau, trong cung truyền lời nói Hoàng thượng gặp ta.
Khóe miệng Tống Vân Diễm khẽ nhếch: “Đi, Đại ca ca đi kiếm chác một khoản.”
Khi Hoàng thượng ta Ngự thư phòng, người sững sờ một lúc lâu.
“Đại ca, đứa bé …”
“Con bé trông hơi giống…”
Người không nói tiếp, ánh mắt dừng lại trên mặt ta chốc lát, chuyển sang Tống Vân Diễm.
“Oản Oản, gọi Hoàng thượng đi.”
“Hoàng thượng.”
Ta ngoan ngoãn gọi.
Lúc Hoàng cũng bước vào, vừa ta mắt sáng lên, kéo tay ta nói nhận làm nghĩa nữ.
Hoàng thượng lắc đầu: “Hoàng chậm chân , Đại ca nhận làm nghĩa trước .”
Người cúi xuống hỏi ta: “Oản Oản ban thưởng gì?”
Ta nhớ tới lời Tống Vân Diễm, lấy từ trong n.g.ự.c túi vải ngày thường đựng mứt quả, tay dâng lên cao.
“Đại ca ca bảo ta kiếm chác một khoản, ta có mang túi theo .”
Hoàng thượng và Hoàng nhau, đồng thời bật .
“Đứa bé thật thà thật đấy!”
Hoàng thượng vậy lại nhận lấy túi, sai cung nhân bỏ đầy một túi dạ minh châu trả lại cho ta.
Sau đó người dặn dò Phúc công công: “Dẫn Oản Oản cô nương Ngự hoa viên dạo chơi.”
Ta đứng hồ sen cho cá , bốc từng chút thức rải xuống.
Phúc công công sợ ta đói, đặc biệt đi lấy điểm tâm.
“Các ít thôi, béo quá là thịt đấy.”
cạnh bỗng vang lên một tiếng nhạo.
“ đâu con nhà quê mùa, lại dám đòi cá chép ngự ban?”
Ta quay đầu lại, thiếu nữ mặc y phục lộng lẫy lớn hơn ta một chút đứng trên bậc đá.
Phúc công công vội vã chạy về, khom người nói: “Lão nô tham kiến Lục công chúa, Thẩm cô nương.”
Lục công chúa nhướng mày: “Ai cho phép cho cá đây? Nhỡ no quá c.h.ế.t thì có đền nổi không? mạng hèn còn chẳng bằng một hồ cá đâu.”
Vị Thẩm cô nương kia che miệng khẽ, bỗng nhiên hô lên: “Ái chà, con cá kia có phải bội thực c.h.ế.t không?”
Lời còn chưa dứt, ả nhân lúc ta không phòng , mạnh mẽ lao tới, đẩy ta rơi xuống hồ!
Ta rơi vào trong nước, ùng ục uống mấy ngụm nước, bụng căng phồng lên.
Rất nhiều cá bơi qua bơi lại quanh ta, ta bắt một con cho ca ca, nhưng tay với mãi không tới.
Lúc sắp không thở nổi nữa, một bóng người nhảy ùm xuống, vớt ta lên.
Ta mơ màng nghe giọng Tống Vân Diễm gọi thái y.
14
Khi tỉnh lại, trong phòng ngập tràn mùi thuốc.
Xuyên qua màn trướng, ta bóng người quỳ cửa.
Là Lục công chúa và Thẩm cô nương đẩy ta, cả đều khóc thút thít.
công chúa tức giận run giọng: “Còn mặt mũi khóc! Ngày thường đúng là chiều hư các !”
“Oản Oản sao ?”
Là giọng Hoàng .
Thái y cung kính đáp: “Tiểu thư nhiễm lạnh, hơi sốt một chút, nhưng tính mạng không ngại. May cứu được kịp thời…”
Sắc mặt Hoàng thượng xanh mét, Hoàng cũng lạnh mặt không nói gì.
Tống Vân Diễm ngồi mép giường, ngón tay chạm vào trán ta: “Còn đau đâu không?”
Ta lắc đầu: “Không đau nữa.”
“Đại ca ca, dưới nước nhiều cá lắm, cứ vây quanh ta mãi thôi. Tiếc là ta không bắt được… đợi ta khỏe lại, sẽ bắt con to nhất tặng huynh.”
công chúa nghe vậy, quay đầu trừng mắt người quỳ dưới đất.
“Kiêu Dương! Nói rõ ràng, ai bảo đẩy Oản Oản?”
Lục công chúa hoảng hốt xua tay: “Không phải ! Là Như … là Như đẩy đấy!”
Thẩm Như khóc lê hoa đái vũ: “Thần nữ chỉ cảnh cáo nó… nó, nó định làm cá no c.h.ế.t…”
“Hoàng huynh!”
Lục công chúa nhào tới che chắn cho Thẩm Như .
“Như thật sự không cố đâu, ấy chỉ là quá lo lắng cho mấy con cá thôi…”
Hoàng thượng nhắm mắt lại, giọng mệt mỏi: “ Thẩm Như khỏi cung, vĩnh viễn không được vào cung nữa.”
Thẩm Như như sét đánh, bỗng nhiên hét lên chói tai.
“Hoàng nương nương không cần thần nữ nữa sao? Đại sư rõ ràng nói, mệnh cách thần nữ vượng tử, chỉ có lại cạnh nương nương, nương nương mới có thể hạ sinh long tự !”
Hoàng lạnh một tiếng: “Tâm địa rắn rết mức , bản cung có sinh được hoàng t.ử hay không là số mệnh bản cung, liên quan gì !”
Hoàng thượng sang Tống Vân Diễm, thở dài.
“Thẩm Như là nghĩa Thẩm Tĩnh Chi. Trụ trì chùa Đại Giác từng nói mệnh cách nàng ta đặc biệt, có thể vượng t.ử tự, nên mới vào cung… Dạo trước Hoàng quả thực chẩn hỉ mạch, nhưng chưa được bao lâu thì sảy mất.”
Tống Vân Diễm ngước mắt: “Hoàng thượng tin ?”