Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

Tôi bận viết tiểu thuyết mức óc quay cuồng, thậm chí còn chẳng buồn trả lời qua loa lấy lệ.

Diễn biến của câu chuyện bắt trở nên quen thuộc, khiến tôi mối tình của mình, chỉ vì lúc đó tôi bận rộn tìm việc làm, rồi hắn ngoại tình.

Tôi không khỏi tự hỏi mình lần nữa, thật sự là vấn đề của tôi ?

Liệu người cứ mãi bận rộn kiếm tiền tôi, có định sẵn là không thể gặt hái tình yêu không?

Xét cho cùng thông thường không ai lại vì viết tiểu thuyết giả vờ làm trai bao, lẽ nào tôi nên nói báo ứng không hề sai?

Đêm hôm đó, Lâm Phi Vũ không về nhà, còn tôi cầm điện thoại, đang suy nghĩ nếu mặt nên mở lời nào.

Đúng lúc Lâm Phi Vũ gọi điện cho tôi, kết nối dây kia lại truyền giọng của Hạng Quân: “Mộc Lạc? Lâm Phi Vũ rồi, bảo em đón cậu .”

…?

hai người lại nhau nữa rồi?

Tôi không kịp nghĩ , vội vàng chạy khách sạn. Bữa tiệc có khá người, tất cả đều hơi mất kiểm soát. 

Lâm Phi Vũ khướt ngồi góc phòng, một đỡ trán, một nắm chặt lấy Hạng Quân không buông.

Cảnh tượng thực sự có chút kỳ lạ.

“Lạc Lạc!” Cậu ấy cứ lắp radar, xuyên qua đám đông nhìn thấy tôi tiên, làm vẻ muốn lao tới ôm tôi.

Hạng Quân thở phào nhẹ nhõm, lại bị nắm chặt.

“Không đi.”

Bước chân đang định chạy tới đỡ cậu ấy của tôi dừng lại.

là cảnh tượng biến thành, Lâm Phi Vũ kéo Hạng Quân, lảo đảo nhào tới ôm tôi, đồng thời buông một ngăn Hạng Quân thoát thân.

“Hai người đang…?”

Chỉ vòng ba giây ngắn ngủi, tôi tưởng tượng vô số khả năng , ánh mắt nhìn hai người họ thay đổi liên tục.

“Đừng nghĩ lung tung.” Hạng Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Giữa chúng tôi nhất chỉ là quan hệ hợp tác. Cậu rồi, lên cơn , nhất quyết bắt tôi dùng điện thoại của cậu để gọi em .”

Lâm Phi Vũ còn tiếp lời: “Không phải anh bảo anh bị Lạc Lạc chặn rồi , chỉ có thể dùng điện thoại của tôi thôi.”

Tôi: “…”

“Cậu không tự gọi điện cho tôi à?”

Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt: “Tôi sợ chị không muốn tôi.”

Tôi cạn lời: “ tôi lại muốn anh à?”

Hạng Quân liếc tôi một cái, không đáp lời, lạnh lùng nhìn Lâm Phi Vũ: “Rốt cuộc cậu có chịu buông không?”

Lâm Phi Vũ liếc nhìn tôi một cái, ngượng ngùng buông anh , rồi dụi về phía tôi: “Lạc Lạc.”

Tôi hoàn toàn không ngờ Lâm Phi Vũ lại trạng thái vô lý .

“Xin lỗi nha, cậu ấy…”

“Không , đều vậy cả. Tôi không chấp nhặt với cậu .” 

Hạng Quân chỉnh lại cổ áo, ánh mắt nhìn tôi u ám khó lường: “Chỉ là tôi nghĩ, trước đây tôi có phiền phức vậy không?”

Tôi vừa giúp Lâm Phi Vũ thu dọn đồ đạc, vừa thuận miệng trả lời: “Không, anh chẳng nói lời t.ử tế nào hoặc là chỉ toàn nói nhảm.”

à.” Anh khẽ cười một tiếng, lắc lắc chìa khóa xe: “Tôi đưa em về nhé? Tôi không uống .”

Tôi nhìn Lâm Phi Vũ, Hạng Quân lại nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Đương nhiên là đưa cậu đi cùng.”

Tôi cảm thấy vậy không ổn nhưng Lâm Phi Vũ đang mơ hồ nhanh hơn tôi một bước đồng ý: “ thôi, vậy cảm ơn anh Hạng nhé.”

Tôi trực giác chuyện tối nay viết vào tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị độc giả mắng là vô lý.

xe, Hạng Quân lái xe phía trước, tôi và Lâm Phi Vũ ngồi ghế .

Cứ cảm thấy ba người có chút chật chội…

May mắn thay, con cún ngốc nào đó cuộn tròn cạnh tôi ngủ thiếp đi.

Hạng Quân liếc nhìn kính chiếu hậu, nhàn nhạt mở lời: “Em cậu rất vui.”

Điểm chú ý của tôi hơi kỳ lạ: “Anh lần à?”

Theo ấn tượng của tôi, từ tôi và Lâm Phi Vũ nhau chưa từng anh.

Anh chỉ nói nhẹ nhàng: “Trực giác.”

“Ồ.”

Yên lặng một lúc, anh lại hỏi: “Có phải gần đây tiểu thuyết của em sắp xuất bản bản rồi không?”

Tôi cảnh giác ngẩng : “ anh biết?”

Không lẽ tôi bị lộ mặt anh vẫn luôn lén lút nhìn tài khoản của tôi?

Anh cười khẩy một tiếng: “Có điều gì về em tôi không biết?”

Tôi càng thêm bối rối: “Anh thật sự không uống à?”

Lời anh dám nói với tôi?

Anh thở dài một tiếng thật dài, đột nhiên dừng xe vệ đường, thong thả mở lời: “Tôi rất tỉnh táo, Mộc Lạc.”

“Tôi lại cẩn thận bốn năm của chúng , tôi lại từng chi tiết về em, tôi đều ghi hết. 

“Em không uống nước ngọt, chỉ uống nước lọc. Em không ăn cay, không đồ quá ngọt. Bình thường em mặc quần áo rộng rãi, chỉ tôi mới mặc váy. Em mèo nhất, đó là chó, rồi đó là rất loài động vật nhỏ có lông. Em không theo đuổi ngôi , không tham gia giới giải trí…”

Anh lải nhải nói rất , cuối cùng kết luận: “Bề ngoài em tỏ rất nhiệt tình với tôi nhưng lại vô cùng lạnh nhạt, giống một người ngoài cuộc, đương nhiên thực tế em đúng là người ngoài cuộc.”

Suốt quá trình tôi đều nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Lâm Phi Vũ, cậu ấy là kẻ khởi xướng nhưng hoàn cảnh khó xử lại đang ngủ. Quá phi lý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương