Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Suy nghĩ một lát, tôi quyết định tìm ba tôi và những người khác. Thân thủ của trưởng an ninh cũng không tồi, cộng thêm vệ sĩ của các đại gia khác nữa, nếu tập hợp lại được thì sẽ là một lực lượng chiến đấu rất mạnh.
Tôi cẩn thận dò dẫm men xuống tầng khoang bên dưới, mệt đến suýt đứt hơi. Lũ hải tặc này canh phòng cực kỳ cẩn mật, cứ ba một trạm, năm một chốt, lực lượng của quả thực rất đông đảo.
hạ gục lính canh và mở cửa phòng , tôi thấy ba tôi và An ninh quả nhiên đều ở đây, nằm la liệt kín mặt sàn. Có lẽ lũ hải tặc thấy họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp nên muốn giữ lại để này chiêu mộ gia nhập băng đảng, nên mới không g.i.ế.c hết ngay.
Ba tôi và mọi người đều bị đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê bất tỉnh nhân sự. Nếu không là tôi mà là một người khác, e rằng chẳng thể nào đ.á.n.h thức được họ.
đ.á.n.h thức người một, tôi lập tức có tay một quân tinh nhuệ. Rất nhanh , tôi dẫn theo mọi người lẻn trở lại đại ở tầng cùng.
Gã đàn ông da đen cầm đầu đang vắt vẻo ngồi ở giữa , bên cạnh là một bàn nhỏ đặt một máy tính. Trước máy tính là một gã đeo kính, ngón tay hắn đang gõ liên hồi bàn phím.
Đám giàu đang quỳ đất lần lượt bị kéo , theo lệnh của bọn hải tặc, họ chỉ đạo người chuyển những khoản tiền khổng lồ tài khoản hải ngoại của .
Tôi nhẩm đếm sơ qua, đám lính gác ngoài cửa đã bị tôi giải quyết sạch sẽ, hiện tại khoảng hơn 50 nữa.
31.
Một, hai, ba.
Tôi từ lỗ thông gió gieo mình nhảy xuống, cùng ném hơn mười quả b.o.m khói khắp các ngõ ngách đại .
Rất nhanh, đại rồi rực rỡ ánh đèn bỗng chốc chìm một màn sương trắng xóa mịt mù. Ba tôi và An ninh nhân hỗn loạn lẻn từ cửa chính, lặng lẽ như những bóng ma, hạ gục hải tặc một.
Đám hải tặc bắt đầu loạn quân, nhưng vì tầm nhìn bị che khuất, không dám nổ s.ú.n.g bừa bãi vì sợ trúng quân mình. Đến khói tan, lũ hải tặc đã nằm la liệt dưới sàn. gã cầm đầu da đen thì bị tôi đè nghiến mặt xuống sàn , không cách nào cựa quậy.
Đúng này, tiếng còi tàu vang chói tai từ phía ngoài, cứu hộ cuối cùng cũng đã đến.
cảnh sát quốc tế áp giải hải tặc , Lục Diệc Chu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Anh loạng choạng tiến về phía tôi.
Tôi nhìn anh, nở một nụ cười đầy đắc thắng. Nhưng giây tiếp theo…
Tôi bị Lục Diệc Chu ôm chặt lòng.
“Trần Tiểu Mãn, em làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp rồi!” Anh xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng nói nghẹn ngào.
Tôi nhận được một vùng ẩm ướt cổ mình. Lục Diệc Chu… khóc sao?
Tôi vòng tay ôm lại anh, nhận được nhịp tim đập loạn xạ lồng ngực. Chẳng biết là nhịp tim của anh, hay là của chính tôi nữa.
Ôm một lâu, Lục Diệc Chu mới buông tôi . Ánh mắt anh nhìn tôi chứa đựng những xúc khó gọi , bầu không khí bỗng chốc trở nên mờ ám đến lạ kỳ.
Đúng , Tề Vân Thanh chạy xồng xộc tới, khóc cười nắm lấy tay tôi, lải nhải rằng nếu không có tôi chắc anh ta đã tiêu đời rồi, nhất định “lấy thân báo đáp” tôi cho bằng được.
32.
Cuối cùng, kiểm kê lại quân số, mọi người mới phát hiện Lục phu nhân, Lâm Ngữ Vi và mấy vị thiên kim tiểu thư khác đều biến mất không dấu vết.
Tôi đập tay trán thầm kêu khổ: Thôi xong, tôi quên bẵng mất việc họ vẫn đang “treo mình” đường ống thông gió.
Vì sự cố nghiêm trọng này, chuyến Châu Phi đương nhiên bị hủy bỏ. đoàn người mang theo tâm trạng hú vía và hụt hẫng trở về . vài ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, trợ lý hất hàm sai khiến của Lâm phu nhân lại tìm đến tôi.
Lần này, thái độ của ta quay ngoắt 180 độ, khiêm nhường đến mức tôi nghi ngờ ta đã bị ai “đoạt xá” tráo đổi linh hồn.
“Trần tiểu thư cẩn thận dưới chân ạ, mời Trần tiểu thư lối này!”
ta nói cúi người thật thấp, khiến tôi thấy toàn thân không được tự nhiên cho lắm.
Mẹ của Lục Diệc Chu cũng thay đổi hẳn thái độ cao cao tại thượng ngày trước, bà thân thiết nắm tay tôi, gọi một tiếng “Tiểu Mãn”, hai tiếng “Tiểu Mãn”, khiến tôi nổi da gà.
“Tiểu Mãn à, bác đã nghĩ thông suốt rồi. Chuyện của con và Diệc Chu, bác hoàn toàn đồng ý.”
“Tiền bạc bác mấy đời cũng tiêu không hết. Diệc Chu bao năm qua khó khăn lắm mới thích một gái, mạng sống vẫn quan trọng hơn tiền bạc mà!”
Khoan đã? Cái gì cơ? Đồng ý chuyện gì?
Mẹ Lục Diệc Chu đeo cổ tay tôi một vòng ngọc bích xanh mướt đến mức tưởng như có thể nhỏ nước, mới cho tôi lui .
33.
Tôi đờ đẫn nâng cổ tay mình , giác như không biết đứng thế nào cho nữa. vòng này tôi đã thấy qua, chị chuyên gia trang điểm kể với tôi rằng đây là món đồ mẹ Lục Diệc Chu đấu giá được, giá trị đến hơn 100 triệu tệ.
Một trăm triệu đấy!
“Tiểu Mãn~!”
Lục Diệc Chu đột ngột xuất hiện ở góc hành lang, định đưa tay nắm lấy bắp tay tôi.
Tôi hốt hoảng nhảy lùi lại một lớn. Đùa à, cánh tay này của tôi giờ trị giá trăm triệu tệ đấy!