Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Bà t.ử ngừng lại, trên dưới đ.á.n.h giá ta một lượt, khóe miệng kéo một nụ cười: 

của ngươi ư?”

ta ngươi, nhiều lắm chỉ tám chín tuổi, chẳng lẽ một hai thành sinh sao?”

7

“Ta chỉ là trông nhỏ người thôi, thực ta hai mươi sáu .”

nói câu này, ngay cả ta mình chẳng có mấy tự tin.

Thế bà t.ử không truy hỏi tiếp, chỉ hỏi: 

“Có biết không?”

“Biết… chắc là biết.”

Trước được Lục Quân Hành thu nhận, ta hoàn toàn không có chút ký ức nào, kiến thức thường thức vẫn , viết xiêu xiêu vẹo vẹo kia ta đọc hiểu được.

Chỉ là trong tiềm thức luôn cảm , đó dường như mọc thêm tay thêm chân.

Vì chuyện này, Lục Quân Hành dạy ta đọc sách, hắn phải tốn không ít công sức mới uốn nắn lại cho ta.

trước cứ theo ta.”

Bà t.ử đưa cây bút than trong tay cho ta: 

“Lát nữa ta hỏi, ngươi ghi chép.”

là… qua cửa sao?

Ta cúi nhìn Chiêu Chiêu, bốn nhìn nhau, trong cả hai là niềm vui giống hệt nhau.

“Dạ!”

Ta đáp một tiếng thật to, hớn hở theo bà đi lên.

8

Việc hỏi han tra xét vốn không phải là chuyện đơn giản.

Mỗi người có nỗi khó riêng của mình.

Bà t.ử vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, đủ mọi thủ đoạn đem dùng, mới miễn cưỡng hỏi được quê quán của từng người.

Hỏi thêm nữa, nữ t.ử kia liền dọa đ.â.m vào tường tự vẫn để giữ gìn danh tiết.

Từ giữa trưa bận rộn trăng treo ngọn cây, mọi thứ mới coi như thống kê xong.

Bà t.ử lật từng tờ ghi chép xem lại, xác nhận không có sai sót, mới cẩn thận cất đi.

Sau đó bà lại lấy một hộp tịch mới.

“Quan gia biết nữ t.ử gian nan, đặc biệt sai ta chỉ cho các ngươi một đường sáng.”

“Trong chiếc hộp này là tịch mới của các ngươi.”

nữ t.ử đang túm tụm với nhau đồng loạt ngẩng lên, trong tràn đầy khát vọng được sống.

“Đa tạ ân đức của thẩm nương.”

Bà t.ử không đáp, chỉ nói tiếp: 

“Ân đức khỏi cần tạ, ta chưa nói xong.”

tịch trong này, một phần là nô tịch, một phần là lương tịch.”

Trong đám người bắt xôn xao.

“Nô tịch ta không nói nhiều. lương tịch, chỉ người nguyện đi thành mới có thể nhận.”

.

Hai vừa xuất hiện, tim ta liền không kìm được thắt lại.

Dù biết rộng lớn mênh mông, chỉ cần nghĩ khả năng lại gặp phải Lục Quân Hành, toàn ta run rẩy không ngừng.

Chiêu Chiêu dường như nhận cảm xúc của ta, bàn tay nhỏ gầy gò nắm chặt lấy tay ta: 

“Mẫu đừng sợ.”

Giọng nó mang theo trấn an: “Cùng lắm chúng ta đi làm nô bộc.”

“Không được.”

Ta lập tức phản bác.

Sự phản đối này chẳng vì lý do gì.

Chỉ là bản năng của ta đang phản đối.

Phản đối hai , hoặc phản đối nghĩa hai đó đại diện.

Ta luôn cảm , một hai xuất hiện, sẽ kéo theo một sự đứt gãy mơ hồ nào đó.

“Dù thế nào không được.”

“Ồ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chiêu Chiêu rất ngoan, không hỏi thêm nữa.

9

Đám người rất nhanh đưa quyết định.

So với việc đi nơi được đồn đại là cát bay gió cuốn, khắp nơi là chiến tranh, đa số nữ t.ử vẫn nguyện ở lại vùng đất phồn thịnh để làm nô bộc hơn.

Ít nhất, có thể ăn no.

Phân chia như xong, người lại trong sân lần lượt tản đi.

cuối cùng, chỉ lại ba người: ta, bà t.ử và Chiêu Chiêu.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Bà t.ử quay nhìn ta: “Nếu ngươi nguyện làm nô, ta có thể giúp ngươi tìm một chủ gia tốt.”

“Chúng ta đi .”

Ta nhìn Chiêu Chiêu, lại nhìn bà tử, ngập ngừng mở miệng.

khổ hàn.”

Bà t.ử muốn nói lại thôi.

Ánh bà dừng rất lâu trên người ta, như thể đang xuyên qua ta nhìn một người nào khác.

Bị bà nhìn như , ta không được tự nhiên, chỉ đành cố gắng gượng nhìn thẳng lại.

Ánh bà bình thản, lại mang theo vài phần bi thương.

Nỗi bi thương khác với của Chiêu Chiêu.

Giống như một dòng suối nhỏ chảy chậm rãi, bề ngoài yên ả, thực chất là sự nguội lạnh của tim sau trải qua ngàn cánh buồm.

Bị ánh nhìn chăm chú, ta chỉ cảm lồng n.g.ự.c chua xót, buột miệng thốt

“Chúng ta… có quen biết nhau không?”

Câu hỏi này chẳng có đuôi.

bà t.ử lại chậm rãi thu hồi ánh nhìn: 

“Ta không quen biết ngươi.”

Bà quay lưng lại, từ trong tay áo rút một phần tịch riêng: 

“Ngươi mang theo đứa nhỏ, tuổi tác ghi lớn hơn một chút. Tuổi của đứa trẻ ta giúp ngươi sửa nhỏ đi hai tuổi… năm tháng gian nan… chúc ngươi được bình an.”

Ta nhận lấy văn thư, cả người có chút ngẩn ngơ.

Suốt cả ngày ta theo bà t.ử chạy tới chạy lui, hoàn toàn không để viết phần tịch mới này từ lúc nào.

… đa tạ?”

Ta dò dẫm mở miệng.

Bà t.ử không đáp lại câu này của ta, nói sang chuyện khác: 

“Các ngươi cứ ở trong sân này nghỉ ngơi một chút, sáng mai sẽ có đội xe đi thành, lúc đó cứ theo đội xe đi.”

“Đi cùng có hơn cô nương nữa… dọc đường đừng tùy tiện phát lòng tốt, quản tốt bản mình mới là quan trọng.”

Bà lải nhải một lúc mới đứng dậy rời đi.

Đi tới cửa, bà dường như không khống chế được, quay lại nhìn ta thật sâu, như không nhịn được khẽ nói: 

“Ta không quen biết ngươi.”

Bà lặp lại câu một lần nữa: “ ngươi lại đang ở trong thể của gái ta.”

“Cho nên, ta mong ngươi được bình an.”

10

“Không phải chứ, rốt cuộc lời bà ta nói là có ?!”

Ta ngồi trong khoang xe riêng, hai vô hồn nhìn tấm rèm xe lay động theo nhịp bánh lăn, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương