Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

10

“Dễ nói dễ nói, nhớ nộp học phí đấy.”

“Học phí thì không có, ta dùng một tin tức để đổi nhé.”

Triệu mở miệng:

“Ngày mai Lục Hành sẽ mang theo thê t.ử vào thành.”

Bàn tay đang cầm chén trà của ta khẽ siết chặt.

Ta hít sâu một hơi, đặt chén trà :

“Đến nhanh .”

“Cũng đã đủ chậm .”

Triệu nói tiếp:

“Một bước lên trời ngay trước mắt, hắn nóng lòng như lửa đốt, ngày đêm thúc ngựa lên đường, như đã là rất nhanh .”

Y ngẩng đầu nhìn ta: “Nàng định ứng phó thế ?”

Ta giơ ra bốn ngón tay về phía y:

“Dạy ngươi thêm một câu : địch mạnh ta lui.”

29

Ngày Lục Hành tiến vào thành, biên thành hiếm hoi đổ một trận mưa .

Hương xa mỹ nhân vốn có, thoáng chốc biến thành một mớ lẫn bùn đất.

Bọn chật vật xe, tiến vào nơi đã được thành chủ sắp xếp sẵn.

“Thiên mệnh chi tử, nhìn cũng chẳng được ông trời ưu ái cho lắm nhỉ.”

Ta nghe tin tức Triệu dò hỏi được, cười đến không ngậm được miệng:

“Chỉ thôi à?”

Triệu chỉ cười không nói.

Có lẽ vì cảm thấy mất mặt, Lục Hành không trực tiếp tìm ta.

Mãi đến nửa tháng sau, khi hắn cho rằng chuyện bẽ mặt trước đã chẳng còn ai nhớ , tổ chức một bữa tiệc.

Yến tiệc mời cả Triệu gia và Đồ Nghiên, đến ngay cả Cố phụ cũng không buông tha.

Thấy ta vẻ mặt kinh ngạc, Triệu chậm rãi lên tiếng:

“Ngươi thấy nữ chủ nhà ai không có hậu thuẫn chưa? Cố thúc vốn cũng là một phương kiêu hùng, có tài soái tướng.”

Cái … ta sự không biết.

Mấu chốt là, cũng chẳng ai nói cho ta hay cả.

Cố phụ tự mình cũng không để tâm, ném lại một câu “không có thời gian”, ôm một vò rượu chạy mất.

Như , Triệu gia chỉ còn lại ta và Chiêu Chiêu.

Những năm biên thành , ta và Chiêu Chiêu hiếm khi có được quãng thời gian mẫu t.ử riêng như thế.

Nó đã mười hai tuổi, đã là một cô nương .

Ta hỏi nó muốn ăn gì, nó nắm lấy vạt áo, vò qua vò lại hồi , cuối cùng giọng nói muốn ăn mì.

Ta nấu cho nó một bát mì, nhìn nó húp sùm sụp ăn ngon lành, tóc đuôi ngựa buộc cao theo động tác đung đưa, tư thế oai phong sảng khoái, hoàn toàn chẳng giống chút với cô bé gầy gò yếu ớt năm xưa.

Biên thành khổ ải, không chỉ khổ sinh hoạt hay thời tiết, còn việc bọn man di ngoài ải thỉnh thoảng lại đốt phá cướp g.i.ế.c.

Bằng hữu của Chiêu Chiêu chính là c.h.ế.t t.h.ả.m như .

Đứa trẻ bé nằm trên đất, mắt trợn trừng, trong tay vẫn còn nắm chặt viên kẹo Chiêu Chiêu chia cho nó.

Mẫu thân đứa trẻ đem viên kẹo trả lại cho Chiêu Chiêu, nghẹn ngào hồi , một chữ cũng nói không ra lời.

Chiêu Chiêu cầm viên kẹo nhìn rất , cuối cùng đi tìm Cố phụ.

Nó nói, nó muốn bảo vệ các bạn .

Cố phụ hỏi nó có c.h.ế.t không.

Con bé vò vạt áo , mềm giọng đáp:

“Con .”

“Con rất chuyện. không thể vì không .”

“Ít nhất vào lúc , tấm lòng con muốn bảo vệ khác còn nặng hơn nỗi c.h.ế.t.”

Cố phụ nuôi trẻ con vốn thô ráp, lập tức đồng ý.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hai bọn giấu ta học suốt hai năm, còn lên chiến trường không ít lần.

Bây giờ, nó mười hai tuổi, đã là “nữ tướng ” có tiếng.

Ta có chút do dự.

Một Chiêu Chiêu như sự còn nguyện ý bị cuốn vào những phong ba năm xưa sao?

30

“Chiêu Chiêu, con có nhớ phụ mẫu ruột của mình không?” 

Ta thử dò hỏi.

Động tác của Chiêu Chiêu khựng lại, vành mắt lập tức đỏ lên.

Nó cúi đầu thấp, miếng miếng nuốt đồ ăn bụng:

“Chẳng phải chính là mẫu thân của Chiêu Chiêu sao?”

Nó từ chối trả lời.

Ta do dự mở miệng: “Nếu là thần dụ, ta có thể…”

“Không được.”

Chiêu Chiêu đáp rất nhanh: “Sẽ c.h.ế.t.”

Nó như rơi vào một hồi ức , bàn tay cầm đũa run lên không kiềm chế được:

“Sẽ c.h.ế.t , mẫu thân. Sẽ c.h.ế.t. Tất cả đều sẽ c.h.ế.t.”

Nó hoảng loạn đến cực điểm:

“Mẫu thân, tin con đi! Cái không phải thứ chúng ta có thể chống lại.”

Ta vội vàng bước ôm chặt lấy nó.

Toàn thân nó run bần bật, trong miệng không ngừng lặp lại những lời ấy.

Ta không biết nó đã trải qua chuyện gì, nhất định là vô cùng khủng khiếp.

Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt , đến cả trẻ con cũng không buông tha.

Đè nén sát ý nơi đáy mắt, ta dịu giọng trấn an:

“Đừng , mẫu thân đây, mẫu thân sẽ bảo vệ con.”

Chiêu Chiêu không nói gì, vùi đầu vào lòng ta.

Qua rất , vang lên tiếng khóc khe khẽ.

Tiếng khóc từ dần lên, nước mũi nước mắt hòa một.

Chiêu Chiêu đã , ngày thường rất yêu cái đẹp, lúc nó chẳng còn để ý được gì , khóc đến thê t.h.ả.m không chịu nổi:

“Con… con nhớ phụ thân, cũng nhớ mẫu thân. Còn nhớ cả các đệ đệ muội muội của con .”

“Con nhớ hoành thánh do thúc thúc , còn nhớ thẩm nương dạy con cắt giấy.”

con không thể đi tìm , sẽ c.h.ế.t. Mẫu thân ơi, nó cho con xem , con thấy rất m.á.u chảy ra từ trên . lắm, lắm, như một con sông, nhấn chìm con, khiến con không thở nổi.”

“Con nhớ lắm, con không dám nghĩ . Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi, con phải sao đây?”

Hệ thống c.h.ế.t tiệt.

Mắt ta ươn ướt, nước mắt gần như rơi .

Thảo , thảo lại như .

Ta siết chặt Chiêu Chiêu vào lòng:

“Mẫu thân sẽ giúp con. Mẫu thân sẽ cho con xem.”

31

Cơ hội rất nhanh đã .

Lục Hành xuất hiện.

Ta tưởng tượng rất lần về cảnh hắn sẽ xuất hiện.

Ngựa trắng, giáp sắt, chặn ta lại giữa chợ loạn, học theo những câu chuyện trong thoại bản lần dụ dỗ ta.

Hoặc là, giấu sau lưng thê t.ử của hắn, hứa hẹn lợi ích , lừa ta bước một đi theo kịch bản.

Tùy chỉnh
Danh sách chương