Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
04/06/2024.
Kỳ thứ hai (Hạ).
【Nhân sinh tẩu mã đăng.】
“Trước khi đi, chị muốn xem thử quán kia còn ở đó không. Chị mời em ăn một bát, hồi chị thích nhất này.”
Thật may, quán vẫn còn, chỉ là biển hiệu đã thay mới.
ông chủ vẫn là ông lão năm xưa.
“Chị đã nhiều năm không quay lại rồi, cũng không biết còn giữ được hương vị đó không.”
Hồi thức ăn khan hiếm, điều kiện bình thường, miệng chưa kén chọn, ăn gì cũng thấy như mỹ vị nhân gian.
“Chị chỉ ăn này thôi sao?” Tiểu Cần cau mày, “Không thêm gì ạ?”
“Hồi đó chị thấy trộn khô này đã là ngon nhất trần đời rồi, nước tương của ông chủ là tự nấu đấy. Chị thêm phụ cho em rồi, em nếm thử đi.”
Mặc dù hương vị thực sự rất ngon, khẩu vị của tôi càng kém đi.
“Vậy chị , chị thấy bát này có giống lúc không?”
“Giống hệt.” Mắt tôi rưng rưng lệ, “Thật sự giống hệt.”
Tôi lại thở dài: “Ngon lắm, chỉ là khẩu vị của chị tệ quá rồi.”
Tôi nuốt không trôi .
Tiểu Cần vừa ăn vừa lau nước mắt: “Chị , em cũng coi như là người được ăn cùng một loại mỹ thực chị rồi.”
Đang ăn, đột nhiên trước mắt xuất hiện thêm một chiếc đĩa.
Bên trong là hai quả trứng ốp la.
Tôi quay đầu ông lão: “Ông chủ, cháu không gọi này.”
Ông lão rít một hơi thuốc: “Tặng hai đứa đấy, ăn đi. Cháu rất giống một con bé nghịch ngợm ở phố này, nghe nói thành đại minh tinh rồi.”
“Cháu giống cô ấy sao?” Tôi không kìm được đỏ hoe vành mắt, “Cô ấy chắn sẽ rất vui, vẫn còn người nhớ rõ cô ấy.”
“Có một năm nghe hàng xóm nói có về đây tổ chức hoạt động gì đó, lão già này chen không nổi.” Tay ông vẫn không ngừng lau dọn bàn ghế, “Có điều, mỗi lần đến gọi trộn khô thêm một quả trứng ốp la.”
“Ông ơi, ông nói cô ấy rất nghịch ngợm ạ?” Tiểu Cần theo.
“Nghịch chứ, là đứa trẻ nghịch nhất cái phố này, cũng là đứa đáng yêu nhất.” Lão gia t.ử dụi điếu t.h.u.ố.c gạt tàn, “Chỉ là không biết thế rồi, tiệm này cũng sắp giải tỏa, lão cũng không làm nổi . Sợ là không gặp lại được rồi.”
“Chẳng phải ông nói cô ấy thành đại minh tinh rồi sao?” Tiểu Cần nhắc nhở ông, “Trên tivi chẳng phải thấy được sao ạ?”
“Lão chỉ nhớ dáng vẻ con bé lúc thôi, lớn lên rồi lão nhận không ra. Mấy cô nương này lúc thì mặc đồ cổ trang, lúc thì trang điểm, chịu không nhận ra nổi.”
Tôi đối diện ống của Tiểu Cần nói : “Sau khi ra mắt, là nghệ danh.”
“Ông ơi, chắn là cô ấy quá bận thôi. Nếu cô ấy quay lại, ông nhất định phải nhận ra nhé.”
“Vậy sao? Chỉ là lão biết, năm qua con bé vẫn luôn gửi tiền cho lão.” Ông lão ngồi đó ra ngoài cửa, “ không để lại tên, cháu nói xem bao nhiêu năm rồi, còn ai lại đi gửi tiền cho lão già cô độc này chứ? năm nay lão đã tặng đi bao nhiêu trứng ốp la rồi, cũng không biết có tặng đúng người không .”
Rời khỏi quán , Tiểu Cần : “Chị , thực ra chị là muốn về thăm ông ấy đúng không?”
“Đã bị em phát hiện rồi, thật ngại quá.” Tôi ống không hề né tránh, “Từ khi chị mới mười mấy tuổi ông ấy đã ở một , lần gặp chị cũng cười hớn hở. Bận rộn bao nhiêu năm vẫn chỉ có một , mỗi năm chị chuyển cho ông ấy một ít tiền.”
Tiểu Cần đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quên mất đang cầm điện thoại, ống trôi ra tận ngoài khung hình.
“Mấy đám truyền thông vô lương tâm kia toàn nói chị thường sống xa hoa không có nội hàm. Còn nói chị là nữ minh tinh keo kiệt nhất giới giải trí.” Cô ấy bất bình giùm tôi, “Chỉ chị đã hủy bỏ tài trợ cho một nữ sinh.”
Đó quả thực là vết đen trong lịch sử của tôi.
Tôi bị mắng đến mức lên tìm kiếm nóng, thậm chí còn mất cả hợp đồng đại diện.
“Thực ra chị đã nói cô bé đó, chị có thể tài trợ cho đến khi cô ấy tìm được việc làm. sau đó cô ấy đòi chị mua iPhone đời mới nhất, còn nói muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt. Cô ấy thấy chị là minh tinh thì không tính toán chút tiền lẻ này.”
Tôi lấy từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho cô ấy: “ này mùi tỏi nồng, em ăn đi. Chị thấy thay cho tiền cô ấy đi du lịch nước ngoài, thà rằng đem cho đứa trẻ khác cần thiết hơn.”
Vừa nói, chúng tôi đã đi đến cổng trường cấp ba.
Vẫn không được.
“Đó là tòa nhà giảng dạy, phía sau là thư viện. Bao nhiêu năm trôi qua, sân tập này đã được sửa sang lại, thành đường chạy nhựa rồi.”
“Chị , khán giả chắn rất quan tâm đến quá trình quen biết của chị và anh Lục Kiêu, chị có thể kể cho mọi người nghe không?”
“Cái người như chị hồi cấp ba vốn không tinh tường chuyện tình cảm, anh ấy chuyển đến năm mười hai. Lúc đó chị cứ thấy anh ấy nhắm chị, chị thấy anh ấy chắn là ghen tị thành tích đứng đầu của chị. Chị anh ấy rất không thuận mắt. Bọn chị còn trở thành kẻ thù không đội trời chung.”
Tôi dẫn cô ấy đi dạo dọc tường rào trường học, chỉ tay về phía tòa nhà giảng dạy: “Em thấy 1 ở tầng năm kia không? chọn đấy. Năm mười hai chị học ở đó. Nghĩ lại, thời gian trôi nhanh thật. Chị từ một học sinh ngủ không bao đủ biến thành một người lớn ngủ không bao đủ.”
Tiểu Cần bị tôi chọc cười: “Lúc đóng phim thường xuyên thức khuya nhỉ?”
“Thức chứ, hễ có thời gian ngủ được một lúc là phải tranh thủ nghỉ ngơi ngay. Tổng thể không để bản thân thức đến mức mặt vàng vọt, tóc rụng sạch, rồi hàng phải chịu sự phán xét của đủ loại ống chứ?”
“Vậy làm sao hai người từ kẻ thù lại trở thành người yêu được?”
Tôi bĩu môi lắc đầu: “Thực ra đừng anh ấy bây ít nói, thật sự rất tâm cơ. Chị cứ tưởng điểm số của anh ấy luôn kém chị vài điểm, mỗi lần thi xong chị đắc ý vô cùng. Kết quả là người ta biết tính điểm, không chỉ tính điểm của còn tính cả điểm của chị. Anh ấy nói anh ấy thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chị rất đáng yêu, anh ấy vắt óc suy nghĩ để bỏ trống hoặc viết sai hai câu. Tuyệt nhất là anh ấy chỉ kém chị vài điểm, đứng thứ hai.”
“Chị thấy video này phát ra, anh ấy sẽ bị mắng là ‘đại trực nam’ mất. Sau này chị biết thành tích của anh ấy tốt hơn chị, chị giận không thèm mặt anh ấy suốt một tháng.”
“Sau kỳ thi đại học, anh ấy đột nhiên tỏ tình chị.”
“Lúc đó chị đinh ninh anh ấy là lừa đảo, còn buông lời thề độc: Nếu tôi ở bên anh tôi làm con chó.”
“ em đoán xem anh ấy tỏ tình thế , anh ấy nói từng xem một bộ phim, nói nếu người khác thích ăn gì nhất thì tức là thích người đó.
Thế là anh ấy kiên trì suốt một tháng, cũng chị thích ăn gì.
Lúc đó chị còn tưởng nhà anh ấy mở tiệm tạp hóa, lúc cũng mang đủ thứ đồ ngon đến.”
“Chị thấy nếu không phải cuối cùng anh ấy nói thẳng, cả đời này chị cũng không nhận ra anh ấy thích chị.”
“Chị nói cho em biết, video này phát ra, hình tượng tổng tài của anh ấy tan thành mây khói luôn.
để chị ở bên anh ấy, anh ấy nói sau này anh ấy thực sự là ‘chó’ luôn.”
Tôi cũng đối diện ống nói tiếp, “Tôi đã dẫn các bạn đi xem câu chuyện của , tôi hy vọng từ nay về sau, tôi và anh ấy không còn liên quan gì .
Anh ấy phải có cuộc sống riêng của , cũng hy vọng người quan tâm tôi đừng đi tìm anh ấy, càng đừng đi mắng anh ấy.
Người tôi không thể bảo vệ cả đời, tôi hy vọng mọi người có thể bảo vệ thay tôi.
Hơn , đông tây có ý nghĩa gì, người cũng ch/ết rồi, chẳng còn ý nghĩa gì .”
“Dù cuối cùng tôi và anh ấy có xa cách đến mức , thì tình cảm tốt đẹp anh ấy từng dành cho tôi là thật.”
Rời khỏi trường cấp ba, đi bộ quá nhiều tôi có chút mệt mỏi.
Tôi tìm một bậc thang bên hồ ngồi xuống.
Tiểu Cần đứng phía dưới giơ điện thoại chụp tôi: “Chị , hiện tại chị đang nghĩ gì?”
Một cơn gió thổi qua, tóc giả che khuất mắt tôi.
Tôi dụi dụi đôi mắt cay xè.
“Chị đã ký hiến tạng rồi, các em hãy sống thật tốt thay chị nhé.”
Có một câu tôi không nói ra khỏi miệng.
“Lục Kiêu, anh thắng rồi, hiện tại em rất nhớ anh.”