Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Hô hấp tôi vô thức ngưng lại, tim đập thình thịch không kiểm soát.

… hóa ra anh ta đ.á.n.h nhau là vì tôi sao?

Anh ta liếc vào camera trên đường đi. Tôi bên màn cứ ngỡ mình đang đối diện với anh ta, suýt làm rơi vỡ điện thoại.

Cái tên nhóc !

Đến năm giờ, tôi nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Tiểu Cố, sao dạo cậu không chịu tăng ca nữa vậy?”

“Đúng đó, trước đây cậu chẳng bảo nhà không có ai, thà kiếm thêm tiền tăng ca sao?”

“Chẳng lẽ bây giờ nhà cậu có…”

“Không không không!” Tôi vội vàng xua tay giải thích, “Là vì tôi nuôi một con !”

“Thật sao?” Cô bạn đồng nghiệp xuất hiện thần không biết quỷ không hay phía tôi, lảo đảo nói, “Thật sự là sao, hay là đang chơi trò ‘tai đó…”

“Ồ ồ ồ! Có tình tiết rồi!” Các đồng nghiệp khác lập tức la ó lên. Mặt tôi đỏ bừng, giọng nói run rẩy.

“Không có tình tiết hết!” Tôi hất tay mọi người, xách túi chạy đi, “Các cậu nghĩ nhiều rồi!”

Trên đường, tôi lại nhớ đến cơ thể ông khuôn mặt hoàn toàn hợp gu thấy trên màn .

Không nói đến khác, thân đúng là tuyệt vời. Nguyên mướp, sao lại có được thân đẹp vậy nhỉ…

Tôi lòng bồn chồn về nhà, có cảm giác đang diễn lại vở kịch “Cô Gái Ốc Sên”.

Cửa thang máy mở ra, tôi thấy người trung niên đang đứng trước cửa nhà tôi. Họ mặc bông dày nhàu nhĩ, bẩn thỉu, mặt mũi đen sạm, đang định bấm chuông cửa.

“Chiêu Đệ?”

Nghe thấy tiếng thang máy, người phụ nữ quay lại, lập tức sáng rực, lấy tôi: “Cuối cùng đợi được con rồi!”

“Nhanh lên, em trai mày ý con bé làng rồi. Nó là đứa xinh đẹp nhất làng mình đấy. nó bảo tiền sính lễ mười vạn không thiếu một xu nào, con là chị thì phải giúp nó lo khoản tiền !”

Tôi muốn vùng ra nhưng bị bà ta : “Tôi đã nói với bà rồi, tôi lấy đâu ra mười vạn một lúc chứ?”

“Con cái căn nhà sáng sủa thế , mặc quần đẹp thế , lại nuôi mấy con ch.ó vớ vẩn nữa, lấy ra mười vạn chẳng phải dễ dàng sao? Con là con gái, dù sao phải lấy chồng, tiền con giữ vô dụng, thà lấy ra cho em trai cưới vợ!”

“Các người…” Tôi tức đến nói không nên . Đang lúc giằng co, cửa nhà đột nhiên mở ra: “Cố Sanh Sanh, ai ngoài đấy?”

Người mở cửa là một người ông trẻ tuổi cao hơn mét tám, mày kiếm khẽ nhíu lại. vốn đa tình mất đi nụ cười, môi mỏng mím , toàn thân toát ra khí chất không dễ dây vào. Chỉ là anh ta mặc bộ quần rõ ràng nhỏ hơn vài cỡ, trông có chút lệch lạc.

Là anh ta…

“Anh là ai? Sao lại trong nhà chúng tôi?”

tôi lôi kéo tôi, đ.á.n.h giá anh ta từ đến chân bằng giọng điệu không thân thiện.

“Tôi là ai không cần phiền vị quan tâm. Sanh Sanh, vào nhà đi.”

Tôi vội vàng đáp , vùng ra khỏi người phụ nữ chạy nhanh vào trong. Nhưng người ông bên cạnh, từ nãy đến giờ chưa nói nào, đã túm lấy tôi.

“Đồ con gái bất hiếu! Không những chung sống công khai với ông, mà muốn đóng cửa từ chối chính cha ruột mình?”

Bàn tay ông ta thô ráp rất mạnh, bóp vào tay tôi đau điếng. Ông ta kéo tôi, muốn chen vào trong cửa. tôi hùng hổ theo sát phía .

Người ông cửa chằm chằm vào bàn tay đang tôi. Anh ta không chút biểu cảm giật mạnh cổ tôi, rồi đoạt lại tôi, ôm bảo vệ phía lưng.

Anh ta quá cao lớn, tôi trốn lưng anh ta đến mức không thấy cha mình nữa.

, anh có ý ?”

tôi la lên định vung đấm. nơi tôi không thấy, anh ta chuyển thành màu vàng kim, con ngươi dựng đứng , trông tà dị đáng sợ. Bàn tay cổ tôi nổi đầy gân xanh, tức thì nhấc bổng người ông trung niên lên!

tôi kêu thét lên, lao vào đ.á.n.h đ.ấ.m anh ta. Anh ta vô cảm liếc bà ta. Con ngươi trong từ từ dựng thành một đường thẳng, dọa bà ta kêu thét lên, nhảy dựng lên.

Người ông trung niên vùng vẫy. Anh ta đang đùa giỡn với một đứa trẻ, ném mạnh ông ta xuống đất. tôi khổ sở ngã lăn ra sàn, tay ôm cổ , thở hổn hển lấy hơi.

đó, anh ta đóng sầm cửa lại nói với tôi: “Đừng sợ, gọi điện cho ban quản lý để họ giải quyết.”

Tôi ngồi tại chỗ vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta nhàng xoa tôi, giúp tôi gọi điện.

người kia lại lao vào đập phá cửa, những nguyền rủa lờ mờ vọng vào tai tôi. Anh ta nhíu mày, nhàng bịt tai tôi lại.

Ban quản lý nhanh chóng đến đưa người liên tục đập cửa đi. Nghe tiếng ngoài cửa yên tĩnh lại, tôi trút hết sức lực, vùi mặt vào lòng anh ta, thút thít không ngừng.

Anh ta rõ ràng cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt có chút luống cuống.

Anh ta vỗ gáy tôi an ủi, nhưng tôi vẫn khóc đến mức nghẹt thở.

Anh ta đành nâng tôi lên, chủ động để lộ tai mình: “…Anh cho em sờ tai, đừng khóc nữa.”

Tôi khóc chìa tay ra véo tai anh ta. tai mềm mại, bị tôi chạm vào liền phản ứng dựng thẳng lên.

“Có thể cho tôi biết, anh tên là không?”

Tôi đỏ hoe hỏi anh ta.

Tai anh ta khẽ rung lên, rồi anh ta giọng nói: “Ứng Dã, tôi tên là Ứng Dã.”

Tôi nở một nụ cười: “Ứng Dã… Tôi tưởng anh tên là Tang Bưu hay Phạt Tội đó cơ. Dù sao thì, cảm ơn anh đã giúp tôi lúc nãy.”

Anh ta lắc : “Không cần phải cảm ơn.”

Tôi thẳng vào anh ta: “Anh là một chú con tốt.”

Anh ta dở khóc dở cười, lại có chút ngượng ngùng vì khen tôi, cúi xuống, tai nhạy cảm khẽ động đậy.

Tôi ngứa tay đưa tay lên lấy tai anh ta, cảm nhận sự rung động nhàng nó.

“Vẫn cần phải cảm ơn anh.”

Nói xong câu nói không rõ ràng đó, tôi hôn lên môi anh ta trong lúc anh ta vẫn đang ngẩn ngơ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương