Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bầu khí căn phòng nhỏ đặc quánh im lặng. Bản tin tivi chuyển sang hạng mục khác, nhưng gương mặt của vị CEO dường vẫn còn treo lơ lửng trung, ngăn hai người một khoảng vạn dặm.
“Anh… nhớ ra rồi sao?” An Hạ nghe giọng run rẩy, lạc lõng.
– hay lúc này – cô. Đôi mắt anh còn mịt mờ của sương mù, mà sắc lạnh của một người lại được vương miện. Anh khẽ gật , một cái gật đầy sức nặng.
“Tôi cần phải giải quyết một số việc.” Anh nói, thanh âm trầm tĩnh đến đáng sợ. “Hạ, gì họ nợ tôi, tôi phải đòi lại.”
Sáng hôm sau, trời lại chuyển . đám mây đen kịt kéo đến, báo hiệu một cơn bão chẳng kém gì đêm định mệnh một tháng trước. nằng nặc đòi đi giao nốt đơn hàng hoa cuối cùng An Hạ trước khi “có người đến đón”. Cô ngăn được anh, lòng bồn chồn lửa đốt.
Tiếng bắt rơi lách tách, rồi nhanh chóng chuyển thành trận cuồng phong. An Hạ đứng ngồi yên tiệm hoa, cô cầm lao ra đường tìm anh.
Tại ngã tư tiệm hoa hai con phố, giao thông hỗn loạn. màn trắng xóa, An Hạ bóng dáng cao quen thuộc đang đứng bất động cạnh cột đèn tín hiệu. cầm , mặc xối xả làm ướt sũng bộ quần áo thun cũ. Anh ôm , vai run lên bần bật. mảnh vỡ ký ức cuối cùng vụ t.a.i n.ạ.n đang gắng ráp nối lại hoàn chỉnh cơn đau xé lòng.
“! Anh sao thế?” An Hạ hét lên, lao phía anh.
Đúng lúc đó, ba xe Rolls-Royce đen bóng loáng đồng loạt phanh gấp, dàn hàng ngang bao vây ngã tư. người đàn ông mặc vest đen, che đen vội vã bước xuống. xuất hiện của họ sang trọng và lạc quẻ hoàn toàn với khu phố nghèo nàn này.
Kẻ cầm tiến lại gần, cúi rạp người trước :
“ tổng! Cuối cùng tìm ngài! Chúng tôi lo liệu xong xuôi, mời ngài chủ trì đại cục.”
An Hạ khựng lại đó vài bước chân. trên tay cô rơi xuống đất, ngay lập tức tát vào mặt lạnh buốt.
từ từ buông tay khỏi . Anh đứng thẳng người, vuốt ngược mái tóc ướt đẫm ra sau. khoảnh khắc ấy, khí chất của một CEO quyền lực bùng phát mãnh liệt, áp đảo hoàn toàn hỗn loạn xung quanh. Anh còn người đàn ông vụng làm cháy nồi cơm điện, phải chàng trai ngây ngô hay cười với cô.
Anh .
liếc người thuộc hạ bằng ánh mắt sắc lẹm, rồi chậm chạp xoay người lại An Hạ. Anh muốn bước tới, nhưng một người trợ lý nhanh chóng che anh, tách biệt anh khỏi màn và tách biệt anh khỏi thế giới của cô.
“An Hạ…” Anh thốt lên, nhưng tiếng quá nuốt chửng tên cô.
“Anh đi đi.” An Hạ mỉm cười, một nụ cười méo mó dòng mắt và . “ tổng, anh thuộc nơi đó.”
mím môi, đôi tay siết chặt lại. Anh bị người đàn ông mặc vest vây quanh, đưa phía xe sang trọng. Trước khi cánh cửa xe khép lại, anh bóng dáng nhỏ bé của An Hạ nhòe dần gương chiếu hậu.
xe lăn bánh, x.é to.ạc màn lao đi. An Hạ đứng đó, ngã tư lộng gió, cảm tim bị ai đó bóp nghẹt. Cô trả lại người đàn ông ấy định mệnh của anh, và trả lại chính một tháng dài một giấc mộng đẹp nhất đời.