Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Trên đường về, Trần Ngọc càng nghĩ càng thấy có gì sai sai.
Cô ấy cứ bám lấy tôi, nhất quyết bắt tôi nói rõ quan hệ giữa tôi và Tịch Việt.
Không hổ là sinh viên truyền thông, độ nhạy với bát quái đúng là như ch.ó săn mùi.
Tôi đành kể hết uống nhầm nước trong thư viện và đi sức khỏe anh ấy.
Nhưng nghĩ lại, Tịch Việt không nhớ hồi nhỏ của chúng tôi nên tôi không nhắc đến nữa.
Trần Ngọc nghe xong thì phấn khích vỗ lên đầu tôi, mắt sáng rực giao nhiệm vụ:
“Đuổi theo, đè anh ta xuống! Mạnh mẽ lên !”
“Dây tơ hồng đã đưa đến tận miệng rồi, chỉ chờ cậu có ăn hay không thôi.”
“Tin tớ đi, anh ta đối với cậu không giống với những người khác đâu!”
Tôi cô ấy vỗ đến nhăn mặt nhăn mũi, yếu ớt giơ tay:
“ dây tơ hồng ăn vào không tiêu hóa nổi đâu nhỉ?”
“Với , nhìn anh ấy đâu có thích đâu?”
Cô ấy giơ tay vỗ nhẹ lên đầu tôi một :
“Bảo sao ký túc xá chỉ còn mỗi cậu độc thân như Macca Pacca* vậy, với đầu óc này thì thoát ế là kỳ tích đấy!”
*Macca Pacca là nhân vật trong phim thiếu nhi In the Night Garden, thường được dân mạng Trung Quốc dùng trêu chọc những người mãi không có người yêu.
“ chỉ hỏi cậu, cậu có thích anh ta không?”
Tôi gật gù, không có ý kiến gì.
Thật sự rung động , gương mặt , dáng người , chỉ có thể nói là không hổ là tôi!
tầm tuổi học mẫu giáo, còn đếm được một hai ba tôi đã nghĩ đến ngủ anh ấy rồi.
“Vậy thì xông lên đi!”
Tôi lấy điện thoại ra, khung chat với Tịch Việt.
Chỉ có một tin nhắn duy nhất tôi gửi lúc kết bạn, không còn khác.
Hơn nữa anh còn chặn tôi khỏi danh sách bạn bè trên trang cá nhân.
Tôi nhìn Trần Ngọc, hỏi: “Cậu không?”
“!”
Dưới ánh mắt ép buộc của cô ấy, tôi vắt óc suy nghĩ buổi, cuối tìm được một chủ đề gửi tin nhắn cho Tịch Việt:
[Bạn học, mai có kết sức khỏe rồi, anh có ?]
Trần Ngọc nhìn tôi với biểu cảm như kiểu “hết cứu rồi, chôn đi cho rồi”.
Không lâu sau, Tịch Việt trả : [Giống nhau.]
[Lấy hộ tôi.]
Ngắn gọn đến mức tôi không biết phải đáp lại thế .
Tôi đành gõ tiếp: [Lấy xong thì đưa cho anh thế ?]
Trần Ngọc giật lấy điện thoại của tôi:
“Bình thường cậu nói với người ta kiểu này á? Biểu cảm dễ thương đâu? Dấu chấm than đâu? Dấu ngã đâu? Biểu tượng mặt cười đâu?”
Cô ấy gõ “tách tách” vài , nói là giúp tôi chỉnh sửa lại cho dễ thương hơn.
Tôi nhìn tin nhắn đã sửa:
[Dạ vâng~ Em lấy xong thì mang đến đâu cho anh đây~]
[Anh đến tìm em~ hay em mang đến cho anh nè~ ( ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧]
[Mèo con làm nũng.jpg]
Tôi nhìn với ánh mắt của một gái thẳng: “Buồn nôn quá.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Tịch Việt thấy tin nhắn này sẽ cau mày, ghét bỏ ném điện thoại ra xa mấy mét.
“Thử xem sao, nhỡ đâu anh ta thích kiểu này thì sao?”
Tin nhắn gửi đi.
Đầu bên kia xuất hiện dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn…” mấy lần.
Cuối anh trả : [Buồn nôn quá.]
Nhắn xong cảm thấy không ổn nên vội vàng thu hồi tin nhắn.
Tôi: ?
Trần Ngọc cười như một con gà trống hưng phấn gáy vang.
Tôi buông xuôi, giơ tay chịu trận:
“Đã bảo là theo đuổi không nổi , thôi kệ đi, cảm thấy việc thi đỗ cấp sáu còn dễ hơn là theo đuổi anh ấy.”
Nói xong, tôi app học vựng định ôn bài.
Vừa nhìn vào, thấy số cần ôn tập là 398 .
có mấy ngày không học thôi !
Khoản nợ thật sự của sinh viên đại học.
Tôi lặng lẽ thoát ra, xóa luôn ứng dụng.
Sau lại nhận được tin nhắn của Tịch Việt:
[Mang kết đến nhà giúp tôi được không?]
Anh gửi một định vị.
Cách trường không xa, tiện đường .
Tôi không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý ngay.
Trần Ngọc vẫn còn đang tưởng tượng xem ngày mai Tịch Việt sẽ dùng mỹ nam kế quyến rũ tôi thế .
“Là một bộ áo ngủ lỏng lẻo, hay quấn khăn tắm lúc tắm xong, có thể là không mặc áo, chỉ đeo tạp dề nấu ăn…”
Nhìn biểu cảm cô ấy ngày càng bỉ ổi, nói ngày càng bạo dạn.
Tôi lập tức nhét một nắm khoai tây chiên vào miệng cô ấy, chỉ tay cảnh cáo:
“Câm miệng! Bằng không khi ra tòa nhớ mang theo tài khoản VIP của cậu đấy!”
10.
Sau khi lấy kết sức khỏe, tôi đi theo địa chỉ Tịch Việt gửi.
Vừa đến, tôi gõ nhưng không ai trả .
Không lâu sau, anh nhắn cho tôi một dãy số.
[Mật khẩu khóa .]
thuận lợi, tôi vô thức bước nhẹ chân đi vào.
Đảo mắt một vòng quanh nhà nhưng không thấy Tịch Việt đâu.
Tôi đứng , nhắn tin cho anh: [Anh đâu rồi? Không có nhà à?]
[Vậy tôi kết sức khỏe trên bàn lối vào nhé?]
Anh trả : [Tôi trong phòng ngủ, vào đi.]
Tôi giật .
Chơi lớn vậy sao?
Không lẽ thật sự có áo ngủ rộng thùng thình hoặc quấn khăn tắm nửa người?
Nghĩ đến dáng người của Tịch Việt, tôi bất giác có chút mong đợi.
Đang định bước vào, tôi sực nhớ ra anh bệnh sạch sẽ.
Thế là tôi tháo giày đi vào trong.
Nhà Tịch Việt rộng, nhưng đồ đạc không nhiều, phong cách trang trí đơn giản, lạnh lùng y hệt con người anh.
Tôi đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ .
Bên trong vang lên vài tiếng ho khan, giọng khàn khàn: “Vào đi.”
Tôi đẩy bước vào, nhưng chẳng thấy áo ngủ lỏng lẻo, chẳng thấy khăn tắm quấn nửa người.
Chỉ thấy một đống chăn dày cộm, nửa khuôn mặt của Tịch Việt vùi trong .
Khoan đã?
Diễn biến này là sao?
Trong lúc đầu óc không được bình thường của tôi còn đang nghĩ xem nên lật chăn của anh bằng tư thế đẹp trai thì giọng nói yếu ớt của anh vang lên:
“ uống nước.”
“À… ồ ồ.”
Tôi cuối nhận ra, anh bệnh, tội vàng ra ngoài rót một ly nước ấm mang vào.
Lúc đến gần, tôi cảm nhận rõ ràng hơi nóng người anh tỏa ra.
Tôi lấy khăn giấy ướt lau tay, rồi đặt mu bàn tay lên trán anh.
Nóng đến mức tôi giật rụt tay lại.
“Anh rồi!”
“Ừ…”
Tịch Việt mơ màng đáp một tiếng, khẽ động đậy trong chăn.
Với cử động này, khuôn mặt anh lộ ra ngoài.
Vì nhiệt độ cao, gương mặt vốn trắng nay lại đỏ ửng.
Hàng mi khẽ rung, đôi mày nhíu lại vì khó chịu, bàn tay thon dài đặt hờ trên chăn.
Mặc dù ốm thì đáng thương, nhưng bộ dạng này của anh thật sự đẹp.
Đặc biệt là đôi môi kia, đỏ đỏ hồng hồng, trông cứ c.ắ.n một miếng.
Tôi không kiềm chế được nuốt nước bọt một .
Anh chống người dậy uống nước, hơi mắt nhìn tôi, ánh mắt long lanh, mờ mịt.
Tôi từng biết đàn ông lúc lại gợi cảm thế này.
“Đừng nhìn nữa, tìm giúp tôi viên t.h.u.ố.c đi, sắp cháy người rồi.”
Tôi chạy ra tìm t.h.u.ố.c cho anh, sau khi uống xong, t.h.u.ố.c phát huy tác dụng nhanh, chẳng bao lâu anh đã ngủ thiếp đi.
Không yên tâm bệnh nhân một , tôi ngồi bên cạnh trông chừng, đợi đến khi anh hạ rồi đi.
Điện thoại hết pin, tôi chẳng còn việc gì làm, đành nhìn anh, lại nhìn, rồi lại nhìn.
Chậc, đẹp trai thật, nhìn mãi không chán, yêu ghê.
Suy nghĩ này bám rễ, mọc mầm, không thể kiềm chế nổi.
Một tia lý trí bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Tôi bèn tìm thứ khác phân tán sự chú ý.
Thế là cầm lên một xấp tài liệu bên cạnh.
Là kết sức khỏe của Tịch Việt.
Tôi lướt qua vài thông tin.
Chiều cao 1m87, nặng 72kg, dáng người vừa chuẩn.
Các chỉ số đều bình thường, sức khỏe tốt.
Tôi lật tiếp vài trang, đột nhiên nhìn thấy một con số kỳ quái—19
Không phải tuổi tác.
Khoan đã? Còn đo thứ này sao?
Hình như lợi hại chứ.
Vì Trần Ngọc hay bảo tôi rằng, nam chính trong tiểu thuyết toàn 18, ngoài đời từng thấy ai.
Tôi có chút chột dạ đặt lại kết sức khỏe vào chỗ cũ.
Hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, ngoan ngoãn tiếp tục ngồi trông chừng Tịch Việt.
Lúc đo nhiệt độ cho anh, cúc áo ngủ đã ba chiếc.
Cổ và xương quai xanh lộ ra, mơ hồ thấy được phần cơ n.g.ự.c rắn , trắng trẻo.
Đẹp quá, chạm vào.
Người chính trực như tôi đã phải kiềm chế một buổi tối rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, định đo nhiệt độ cho anh thêm lần nữa.
Vừa đứng dậy, vì ngồi bắt chéo chân quá lâu nên chân tê.
Một cơn tê rần như điện giật khiến tôi khụy chân, nửa người ngã xuống giường anh.
Khoảng cách giữa môi tôi và môi anh đến nửa nắm tay.
Tịch Việt mắt, tôi nhìn thấy trong đôi mắt ướt át của anh phản chiếu khuôn mặt bàng hoàng của tôi.
Anh đã hạ , giọng nói có sức lực hơn, nhưng hơi thở vẫn còn nóng.
“Sao vậy? Lại nhân lúc anh rồi hôn trộm à?”
Lại?