Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

11.

Đầu óc tôi như có sấm nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.

Anh đều biết hết, cái gì cũng biết.

Năm bảy tuổi, Tịch Việt bị ốm.

Mẹ tôi dẫn tôi đến anh chơi, vừa ngồi xuống, mẹ anh và mẹ tôi nghe thấy tiếng rao bán tàu hủ ngoài đường.

Họ bảo tôi trông chừng Tịch Việt để họ đi mua.

đó tôi đang ôm một con thú bông ngồi trên ghế nhỏ gần giường anh.

Trẻ con luôn có suy nghĩ ngây thơ.

Tôi nghe thấy mẹ anh gọi điện xin phép giáo viên, rằng anh bị sốt, ngày mai không thể đi học.

ứng đầu tiên của tôi là, vậy nếu tôi cũng bị ốm thì có thể nghỉ học không?

Làm để bị ốm đây?

Tịch Việt như bị dính mưa sốt.

Nhưng hôm nay không có mưa.

Mẹ anh vừa dặn tôi: “Sanh Sanh, đừng lại gần Tiểu Việt quá, sẽ bị lây bệnh đó.”

Lây bệnh!

suy nghĩ của tôi đó, cần đến gần anh là có thể bị bệnh.

Tôi bước từng bước nhỏ đến gần, nhảy giường anh như mọi khi, chui vào chăn.

Người Tịch Việt rất nóng, tôi áp sát lưng ôm anh.

Người anh có mùi sữa tắm thoang thoảng xen lẫn vị đắng của t.h.u.ố.c cảm.

Hòa trộn vào nhau lại tạo thành một mùi thơm kỳ lạ.

Tôi không nhịn được cọ cọ vào người anh, nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa bị lây.

Tôi chống tay, nhìn gương mặt đẹp trai của Tịch Việt, trầm tư một .

Ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ hồng kia.

Môi anh đẹp quá, trông giống như một viên kẹo mềm.

Tôi quên mất mục đích muốn bị bệnh, cúi xuống hôn nhẹ môi Tịch Việt.

Làm , tôi chép miệng như thể đang thưởng thức.

Nhìn anh vẫn nhắm chặt mắt, dáng vẻ ngủ yên như vậy khiến tôi hoàn toàn không nghi ngờ rằng anh thật ra đã tỉnh từ lâu, là đang giả vờ ngủ mà thôi.

Thấy tôi đang đờ người, Tịch Việt giơ tay đẩy nhẹ tôi một cái.

“Này, bí mật bị lộ rồi, em định đè chếc anh để bịt miệng à?”

Tôi: “……”

Tôi vội ngồi dậy, ngón tay xoắn vạt áo, trông chẳng khác gì một đứa trẻ mắc lỗi bị phạt đứng.

Tịch Việt ngồi dậy, một ngụm .

Anh nhướng mày nhìn tôi, giọng điệu có chút vui vẻ:

“Vẫn nhớ chuyện này, xem ra chưa hoàn toàn quên anh nhỉ.”

Tôi nhỏ giọng hỏi: “ đó rõ ràng anh đã tỉnh, hơn nữa có bệnh sạch sẽ, lại không đẩy em ra?”

Tịch Việt nghiêng đầu như đang suy nghĩ, anh kéo áo ngủ, nhưng dường như kéo sai hướng, khiến vạt áo mở rộng hơn.

“Tại anh đẩy người ra chứ?”

“Hả?”

Tôi không tin vào tai , vô thức thốt một tiếng.

“Không nghe rõ à? Khụ…”

Anh khẽ ho một tiếng, đó dùng giọng to hơn lặp lại từng chữ:

“Anh , anh em.”

“Hôm đó thư viện, em giật rồi , rõ ràng anh rất ghét hành động như vậy, nhưng em làm , anh lại không thấy khó chịu chút .”

đó anh nghĩ chắc là bệnh sạch sẽ của đỡ hơn rồi, nhưng khi nhìn thấy tên của em, anh hiểu ra.”

có em khiến anh cam tâm nguyện ăn kem em ăn dở, em thừa, giúp em ăn hết đống rau mà em không .”

“Nhưng nhìn ứng của em, như em chẳng có chút ấn tượng anh cả.”

“Đồ vô tâm, hôn là quên luôn.”

Đột nhiên anh nhiều hơn hẳn.

“Em nhận ra anh rồi, hôm đó mẹ gọi điện cho em, hỏi có em đang hẹn hò với anh không.”

Tịch Việt lại một ngụm , tiếp lời:

“Ừ, mẹ anh làm việc bệnh viện đó, anh cố với bà ấy rằng anh đi kiểm tra sức khỏe với em.”

“Anh cố á!”

Tôi chợt hiểu ra, chống nạnh tay vào anh.

Anh giơ tay nắm tay tôi, kéo một cái khiến tôi ngã ngồi vào lòng anh.

“Nếu không cố thì làm kéo em đến đây được? Đầu óc của em suốt ngày nghĩ đến chuyện ăn gì giờ học thôi.”

12.

Tôi và Tịch Việt bên nhau rồi.

Anh quá nổi bật, tôi thì không muốn bị chú ý như vậy nên trường, tôi giả vờ như không quen anh.

Nhưng mỗi lần tôi thư viện ôn tập, anh lại cứ đòi ngồi cạnh tôi với danh nghĩa giám sát tôi ôn thi.

Tôi vùi đầu vào học từ , học đến mức như sắp phát điên, vò đầu bứt tóc.

Anh mở nắp , đưa ly cho tôi, bảo tôi để tĩnh lại.

Tôi theo xạ cầm , “ừng ực” mấy ngụm.

Cố gắng lại chút tỉnh táo, đột nhiên nhớ ra hôm nay không mang đến thư viện.

Vậy cái giữ nhiệt snoopy tay tôi… là của Tịch Việt ?

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh xoay bút tay, nhướng mày nhìn tôi.

đó anh viết một dòng chữ trên giấy, đẩy đến trước mặt tôi:

[Bé cưng vất vả rồi, làm thêm một đề nữa, tối nay đến anh, anh nấu đồ ngon cho em > ₃ <]

là tôi bị dỗ đến mức chẳng sức kháng, vùi đầu làm hẳn hai đề thi thật.

Buổi tối đến Tịch Việt, anh nấu bốn món mặn một món canh, toàn là những món tôi ăn.

bữa tối đơn giản, hai người bọn tôi nắm tay nhau xuống lầu đổ rác, tiện thể đi dạo.

Khi cửa thang máy mở ra thì bất ngờ chạm mặt mẹ của Tịch Việt và mẹ tôi.

ứng đầu tiên của tôi: đời rồi.

ứng thứ hai: Lập tức rụt tay lại, cách xa anh một khoảng an toàn.

Tôi ngước đầu nhìn trần , xoa xoa môi, ánh mắt lảng tránh.

Tịch Việt thì tĩnh bấm giữ cửa, mời hai người vào thang máy.

“Mẹ.”

Anh chào mẹ rồi quay sang mẹ tôi: “Dì.”

Thấy anh đã chào hỏi , tôi cũng nhanh chóng chào theo.

Nhưng vì quá căng thẳng, đầu óc tôi choáng váng, mà lại nhìn mẹ của Tịch Việt ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ.”

Tịch Việt nắm tay tôi, khẽ siết chặt lòng bàn tay, ghé sát tai tôi, thấp giọng cười khẽ:

em cũng nên đổi cách xưng hô với anh không?”

Tôi lập tức đẩy tay anh ra, chui thẳng vào lòng anh, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Anh xoa đầu tôi, bật cười khe khẽ.

13.

Hai bà mẹ cực kỳ hài lòng chuyện cảm của tôi và Tịch Việt.

Hai người trò chuyện ríu rít với nhau, tôi cũng biết được một số chuyện.

Hóa ra, vì tôi và Tịch Việt học chung một trường đại học, lại chưa yêu đương lần nên hai người vốn định chờ bọn tôi tốt nghiệp rồi ghép đôi cho hai đứa.

Bây giờ yêu nhau rồi, vậy thì càng tốt, trực tiếp kết hôn khi tốt nghiệp, đỡ mất công bồi dưỡng cảm.

Mẹ của Tịch Việt “chậc chậc” hai tiếng:

“Chả cần bồi dưỡng gì cả, hồi nhỏ hai đứa nó thân thiết lắm, nếu không vì chuyện chuyển kia, có khi hai đứa nó đã bên nhau từ lâu rồi.

“Tịch Việt đến giờ vẫn giữ bức tranh mà Sanh Sanh vẽ tặng đấy.”

“Trước đây Sanh Sanh xem cái phim hoạt gì mà có con nooby ấy, nó cứ là không , nhưng lần cũng ngồi xem cùng.”

này mua cái gì cũng con hoạt nhỏ đó.”

“Chắc là đã để ý Sanh Sanh từ lâu rồi đúng không? Cái đồ gian xảo này.”

Tiễn hai người thì đã quá giờ giới nghiêm của trường.

Tôi không ký túc xá mà lại Tịch Việt.

Anh không hề chuẩn bị chăn gối phòng khách, ý tứ rõ ràng muốn tôi ngủ cùng.

Tôi ngại ngùng: “Như này không ổn lắm đâu nhỉ?”

trước ngày em cũng quấy khóc đòi ngủ với anh, không thấy em không ổn?”

Hồi đó, ngày tôi cũng chơi Tịch Việt đến tối muộn, không muốn , cứ nằng nặc đòi ngủ cùng anh.

Ba mẹ tôi chẳng cách khác, đành để tôi ngủ tạm phòng anh, chờ tôi ngủ say rồi bế .

“Trước kia không hiểu chuyện, bây giờ có thể giống nhau được?”

Tôi xoa xoa chóp mũi, không dám nhìn anh.

Thật ra không tôi sợ anh làm gì tôi.

Mà là sợ chính sẽ làm gì đó với anh.

Quả nhiên, vừa tắt đèn , tay tôi bắt đầu không chịu nghe lời.

“Lan Dĩ Sanh, bỏ tay ra.”

“Không được, không sờ bụng thì em không ngủ được.”

tay kia có thể bỏ ra không?”

“Không được, không sờ n.g.ự.c em sẽ mất ngủ.”

“Vậy có thể đừng sờ m.ô.n.g anh nữa được không? Em là biến thái đấy à?”

Hết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương