Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Không được, tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện tôi là ai!

Đã không chọc nổi anh ta đời, thì tôi chọc tức anh ta trên mạng không sai trái gì.

Tôi thay váy hai dây xanh ngắn, Trần Vọng, khoác anh ấy chụp một tấm thân mật chỉ lộ vai và cánh , làm mờ hậu cảnh.

Sau đó cho trai online.

“Xin lỗi, trai cũ đến, chúng quay lại rồi. Ngày mai không nữa, chúc anh hạnh phúc.”

xong, tôi nhìn khoản chuyển khoản mười vạn kia, dứt khoát nhận tiền rồi chặn luôn, xóa sạch.

Không sao, không sao, không sao ! Dù sao anh ta chẳng thiếu tiền.

Chiêu này hơi độc, nhưng hiệu quả thì khỏi bàn.

Tạm biệt nhé, tình yêu online tôi. Tôi xóa đây!

4

Tôi khoác áo khoác đẹp đẽ bước .

Vừa mở , liền thấy đối diện – Hạ Dã đang đứng đó, người rũ rượi, tóc hơi rối, đuôi mắt đỏ ửng, quanh người phủ đầy áp suất thấp.

Tôi chột dạ cúi đầu chuồn .

Chắc anh ta thấy tôi, quay người phòng rồi.

lập tức vang lên một tiếng “rầm” trầm trầm, như gì đó rơi xuống.

Tim tôi giật thót.

Lẽ nào anh ta nghĩ quẩn? Tôi vội vàng gọi điện cho Trần Vọng.

Trần Vọng lao đến như cháy nhà, quẹt thẻ mở . Tôi nấp sau ló đầu nhìn .

Hạ Dã ngồi bệt dưới thảm, tựa lưng ghế sofa, chân dài co lại, cánh thõng xuống, lông mày nhíu chặt, như mất hết ý chí sống.

cạnh là ly thủy tinh đổ và vệt nước loang lổ. Đầu ngón anh ta rỉ máu, chắc mảnh vỡ cứa trúng.

Màn điện thoại vẫn sáng, dừng lại ở giao diện trò giữa hai người bọn tôi.

Trần Vọng cuống lên: “Anh Hạ! Anh làm gì vậy? Mới sáng sớm đã hành hạ bản thân rồi?

Không lẽ online kia đá anh thật rồi hả?”

Người Hạ Dã cứng đờ, áp suất toàn thân càng thấp hơn.

Trần Vọng đau lòng: “Tôi nói rồi mà, yêu qua mạng không đáng tin đâu! Chắc lại kiểu đàn ông bụng phệ, vừa bẩn vừa lừa tình!”

Anh mới là đàn ông bụng phệ! nhà anh… nhà anh chỉ mình anh là đàn ông bụng phệ thôi!

“Cô ấy không phải!”

Hạ Dã phản ứng cực mạnh, túm lấy cổ áo Trần Vọng, mắt đỏ hoe gằn từng chữ:

“Không cho phép anh nói cô ấy như vậy! Cô ấy là tiểu tiên nữ ngọt ngào và đáng yêu nhất thế gian này!”

Anh ta buông , uể oải tựa lại ghế, giọng nghèn nghẹn:

“Chắc chắn là cô ấy khó khăn gì nên mới lừa tôi… Hôm qua không khỏe, hôm nay đã chia … Nhất gì không thể giải quyết rồi…”

Tôi nấp , tim mềm nhũn thành vũng nước.

“cắm sừng” rồi mà lý do để tha thứ cho tôi.

Trần Vọng bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi!

Chắc là cô ấy mắc bệnh nan y, không muốn liên lụy anh nên mới nói vậy!

Phim truyền toàn thế mà!”

Mắt Hạ Dã sáng lên một chút, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, sợ hãi hiện rõ trên :

“Không được! Tôi phải cô ấy!

Trần Vọng, bằng mọi giá, tôi muốn tất thông tin cô ấy!

Ngay lập tức! Lập tức!”

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hai người phòng đồng loạt quay đầu nhìn tôi.

Tôi lúng túng ho khan: “Cái đó… Anh Hạ, anh biết cô ấy tên gì không?”

Hạ Dã sững lại, lúng túng: “Không biết… Quen trên ứng dụng mạng xã hội nước … Chỉ biết cô ấy du học ở nước .”

“Vậy anh biết cô ấy không?”

Hạ Dã càng đỏ hơn: “Chỉ từng một tấm chụp từ sau lưng…

Nhưng tôi biết, cô ấy nhất là cô xinh đẹp nhất thế gian này.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. May thật, từng ảnh chính diện.

“Tên gì không biết, thấy, anh kiểu gì?” Tôi nhún vai.

“Huống hồ, biết đâu người ta chỉ đang… chơi cho vui thôi.”

Hạ Dã nghiến răng trừng tôi, quay sang Trần Vọng: “Tôi thật sự rất muốn ném anh đấy!”

Trần Vọng vội vàng đẩy tôi : “Cô tổ nhỏ, đừng gây rối nữa, mau hội thân .”

Rồi xong, đuổi thẳng. Chút cảm giác tội lỗi sót lại lòng tôi bay sạch nháy mắt.

5

Cùng hội chị ăn chơi ngày, mà lòng vẫn cứ thấy trống rỗng.

Chắc là… tại ăn đủ.

Tối đến tính gọi điện vòi tiền anh trai, vừa bấm máy thì kia nhạc bar nổ tung lỗ tai.

à, anh đang ở bar uống với anh Hạ nè, anh ta thất tình, ôm chai rượu không buông.”

“Anh mượn cơ hội tình cờ để gỡ lại cho anh ta, ai ngờ bàn cạnh

chủ động bắt , anh ta lật luôn điện thoại , chỉ nền nói ‘Tôi rồi, đừng làm phiền.’

Tùy chỉnh
Danh sách chương