Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa đầu, hình như thấy vạt áo quen thuộc, nhưng khi kỹ lại thì người đã biến mất ở góc rẽ.
Đầu óc tôi rối bời, không hiểu Lâm Thuật vốn Dương Tâm Ninh lại bất ngờ tỏ tình với tôi.
Lùi bước chọn người thấp hơn à?
Không theo đuổi được khôi thì chuyển qua bạn thân của khôi?
Tôi cào cào ngón tay, cả thèm ăn cũng không có nổi.
Cửa bị ai đó đẩy mạnh .
Mắt Dương Tâm Ninh đỏ hơn hôm qua, tôi giật .
“ này?”
Cô gái nhào vào lòng tôi, lại bắt đầu rống.
【Nữ chính cũng thấy đạn mạc rồi, nam chính lẽ thuộc về lại đi tỏ tình với bạn thân, không đau lòng lạ.】
【Nhưng tôi cứ thấy diễn biến câu chuyện có gì sai sai, cô ấy cứ ôm nữ phụ là ? Không phải kéo tóc nhau à?】
Dương Tâm Ninh đủ rồi, nức nở kể tôi nghe, hôm nay thầy giáo dạy Toán thật sự có .
Nhưng điều khiến cô ấy không ngờ là, người đàn ông nho nhã lịch thiệp ngày thường, hôm nay lại mặc đồ rách nát, tóc tai rối bù như ba ngày chải.
Cả người như vừa bị nổ bom, hình tượng xưa nay hoàn toàn sụp đổ.
Dương Tâm Ninh mức nước mũi chảy thành bong bóng.
“Cậu không đâu, hôm nay anh ấy ăn mặc y như cái ông ăn mày trong phim vậy.”
Hình ảnh quá cụ thể khiến tôi nhịn không nổi bật cười.
Dương Tâm Ninh ngồi thẳng dậy, dậm chân giận dỗi.
Tôi vội vàng xin lỗi.
“Lỗi của tớ, tớ không cười, đừng giận nữa .”
Nhưng cô gái vừa thất tình, đang dỗi dằn cảm xúc dâng trào, nào cũng không chịu để ý tôi.
Nghĩ cái túi hôm trước cô ấy ở quầy hàng, tôi cắn răng móc số tiền tiêu vặt ít ỏi lại, định đi mua về dỗ cô công chúa nhỏ này.
Tôi cầm túi đứng trước cửa ký túc, lại nghe thấy Uông .
“Hôm nay tớ thấy Lâm Thuật với Cố Dục Viêm đều tỏ tình với cậu ấy.”
Dương Tâm Ninh nhàn nhạt, vẫn nghèn nghẹn .
“Cậu muốn gì?”
Câu trả lời của Uông khiến tôi siết chặt nắm đấm.
“Tớ không phải người gây chuyện đâu, nhưng Ninh Ninh à, cậu thật sự không thấy cô ấy đang cướp hết đào vận của cậu ? Hai người nam thần hoàn hảo như vậy lẽ phải vây quanh cậu đúng, giờ lại quanh người tầm thường như Dư Thừa, tớ cảm thấy không công bằng thôi. Họ theo đuổi cậu nửa năm rồi, có lần nào tặng quà tới tay cậu ?”
Tôi chằm chằm mũi chân , nhất thời không phải phản bác nào, thậm chí không dám đẩy cánh cửa kia .
Nhưng Dương Tâm Ninh lại vang lên rõ ràng trong tai tôi.
“Uông , Dư Thừa rất xuất sắc, ít nhất trong lòng tớ, cậu ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên giới này. Họ tỏ tình với cậu ấy, chứng minh mắt họ tốt. này đừng mấy lời này với tớ nữa, tớ không muốn nghe.”
Cảm giác lạnh lẽo từ tay chân bỗng biến mất, tôi chớp đôi mắt cay xè rồi đẩy cửa bước vào.
Uông khó coi, Dương Tâm Ninh thấy tôi về thì lưng lại tiếp tục giận.
Tôi nhét cái túi vào tay cô ấy, nhẹ dỗ dành.
Đạn mạc trận câm lặng như thể chuyển sang hướng khác.
【 tôi lại thấy nữ chính với nữ phụ cũng hợp ghê ta.】
【Hai người yêu nhau đi, tôi ủng hộ.】
【Nếu thành đôi thì tôi tha thứ con heo ham ăn này luôn, cặp đôi nữ phụ heo – nữ chính tuyệt sắc, tôi từng thấy luôn đó.】
【Tôi rối quá, không xếp truyện này vào mục kỳ lạ hay mục bách hợp nữa.】
Tôi nghiến răng.
Anh thì tha thứ tôi rồi, tôi tha anh đâu, mấy cái đạn mạc ngu ngốc này.
Dương Tâm Ninh ôm túi, vẫn nức nở.
“Anh ấy tránh tớ không tiếc phá nát hình tượng bản thân, vậy thì tớ cũng không anh ấy nữa.”
Cô cầm bút lên.
“Từ giờ trở đi, tớ sẽ làm đại nữ chính của chính , cố gắng học thạc sĩ, tiến sĩ, sáng chói mức chọc mù mắt anh ấy, khiến anh ấy hối hận không kịp.”
Và là, khôi bắt đầu nỗ lực tiến lên.
Nhưng ba phút đã gục xuống sách ngủ mất.
Tôi bật cười, nhẹ nhàng đắp chăn cô ấy, vừa đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Uông .
Tôi dửng dưng dời ánh .
Tôi không đã đắc tội với cô ta lúc nào, để cô ta lặp đi lặp lại nhiều lần xấu lưng tôi như .
8
Dương Tâm Ninh bắt đầu tám chuyện tôi là Lâm Thuật hay là Cố Dục Viêm.
Tôi lắc đầu.
“Không ai hết, hai người đó vốn là theo đuổi cậu, là tiếp xúc với tớ nhiều quá nhầm mắt thôi.”
tôi bị người ta nâng lên, Dương Tâm Ninh nghiêm túc tôi:
“Đừng tự hạ thấp như vậy, Thừa Thừa, cậu thật sự rất tốt, nếu tớ là con trai, tớ cũng sẽ cậu.”
đây, cô ấy khẽ nhíu mày:
“Không đúng nha, Lâm Thuật từng theo đuổi tớ.”
Cô ấy suy nghĩ kỹ lại.
“Hồi tớ học cùng lớp thực hành với Lâm Thuật, cậu ấy cách tớ tám trăm mét, mọi người đều bảo cậu ấy là cục đá lạnh.”
Tôi ngẩn người: “Gì cơ?”
Dương Tâm Ninh nâng cằm tôi lên, nhéo qua nhéo lại:
“Trong trí nhớ của tớ, mấy người theo đuổi tớ không có cậu ấy, có khi cậu hiểu lầm rồi?”
Nhớ lại ánh mắt chân thành khi Lâm Thuật mấy chiếc bánh vốn là mua tôi, tim tôi khẽ rung lên.
Sáng hôm xuống lầu, quả nhiên lại thấy Lâm Thuật đứng dưới ký túc xá.
Nửa năm nay anh ấy từng vắng .
Ban đầu có không ít nữ sinh trỏ, này thì ai cũng quen rồi?
mọi người đồn rằng học bá đang theo đuổi khôi, kiên trì đã nửa năm rồi.
Tin đồn như vậy… hóa là đang theo đuổi tôi ?
“Hôm nay không đói à?”
trầm ấm lạnh lẽo vang lên bên tai tôi, tôi ngẩng đầu ngơ ngác anh.
Khóe môi Lâm Thuật khẽ cong thành nụ cười nhạt, nhét bánh vào tay tôi.
“Hôm nay xuống lầu trễ hơn mọi ngày chút.”
Trước giờ tôi thấy Lâm Thuật đẹp trai, dù cũng là học bá, nhưng nghĩ anh là người theo đuổi bạn thân cũng chẳng để tâm.
Nhưng hôm nay tôi phát hiện, anh không đẹp trai, cao, dịu dàng, khí chất cũng rất tốt.
Má tôi hơi nóng lên.
Đạn mạc lại không sợ chết trồi lên.
【Heo hồng e thẹn.】
【Nam chính này nghi là mắc bệnh yêu heo.】