Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Không khí trong phòng dịu đi đôi , ta lại hỏi Cố Thời Thanh:
“Những , đồ ta tặng huynh còn giữ không?”
Cố Thời Thanh ngẩn người một .
Những , đồ ta tặng hắn lớn nhỏ nhiều vô kể.
Nào là túi thơm, giày tất tự tay ta thêu.
Nào là tranh chữ, sách quý ta cất công sưu tầm…
Có hắn lười đến dù chỉ một lần, cứ thế tùy tiện vứt sang một .
Giống như tấm chân ta từng dâng lên cho hắn, hắn tùy tiện vứt bỏ, phủ đầy bụi trần.
“Đồ để ở đâu?”
Cố Thời Thanh buột miệng: “Đều để trong kho cả.”
Ta đứng dậy định đi thu dọn kiểm kê.
Cố Thời Thanh nắm chặt lấy tay áo ta, lộ bất an:
“Sao tự nhiên lại hỏi này? Nàng muốn lấy lại hết đồ từ chỗ ta sao?”
Lần này, không cần ta giải thích.
Cố Thời Thanh tự tìm cho mình một cớ: “Chúng ta sắp thành thân, là người một nhà rồi, mấy món đồ cũ nàng tặng để đâu mà chẳng được.”
ta thu dọn xong đồ đạc, định quay lại chào từ biệt Cố Thời Thanh.
Đây có là lần gặp cuối cùng.
Kiếp này, chúng ta buông tha cho nhau.
Tay ta kịp gõ cửa thì nghe thấy động trong phòng truyền ra.
Vân Diệu ngồi cạnh hắn, bóc nho cho hắn ăn, đôi mắt long lanh liếc về phía ta.
“ Thanh, rốt cuộc chàng thích ai? Ta muốn chàng nói thật!”
“Nếu chàng không thích ta, ta có lập tức rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của chàng.”
Những lời như , ta nghe không chỉ một lần.
Ả ta thường xuyên dùng những lời đó để uy hiếp Cố Thời Thanh, phô trương biệt của mình.
Cố Thời Thanh nhả vỏ nho, nắm lấy cổ tay ả, kéo ả vào lòng.
“Tim ta chỉ ở trước mặt nàng mới đập nhanh thế này! Câu này còn cần phải hỏi sao?”
Vân Diệu khúc khích: “ Thẩm gia tiểu thư là gì? Ta không tin chàng không thích nàng ta nào.”
Cố Thời Thanh lười biếng đáp:
“Một miếng cao da trâu dai dẳng không dứt ra được, cứ nằng nặc đòi cho ta. Hôn ước giữa ta và nàng ấy là do hồi nhỏ không hiểu mới định ra. Nếu ta gặp nàng sớm hơn…”
Hắn ấn Vân Diệu vào lòng, cúi xuống tìm đôi môi của ả.
6
Ta đi được bao xa thì Vân Diệu đuổi theo.
“Thẩm gia tiểu thư, ta muốn nói với ngươi.”
Vân Diệu chặn đường ta, cố ý vén lọn tóc mai, để lộ viên trân châu tím được xâu bằng chỉ bạc trên cổ tay.
Như muốn giương oai diễu võ.
Thấy ánh mắt ta dừng lại ở viên trân châu.
Ả hào phóng đưa cổ tay ra trước mặt ta, tươi như hoa:
“ Thanh gãy chân để giành viên trân châu tím cho ta, chắc hẳn Thẩm tiểu thư đã biết rồi chứ?”
“Nghe nói Thẩm tiểu thư và Thanh là thanh mai trúc mã, bao nhiêu , Thanh đã bao giờ vì ngươi mà điên cuồng, liều mạng như ?”
“Thẩm tiểu thư, ngươi là danh môn khuê tú, thiếu nam nhân là sống không nổi sao? Hơn nữa trong lòng Thanh cũng không có ngươi, những lời hắn vừa nói chắc ngươi cũng nghe thấy rồi.”
Ả sa sầm mặt mày, lại bày ra nghĩa chính ngôn từ đó.
“Xã hội phong kiến, hôn nhân sắp đặt là vô đạo đức! Ở chỗ chúng ta có câu, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba. Thẩm tiểu thư thích làm kẻ thứ ba chen chân vào cảm của người lắm sao?”
“Dùng một tờ hôn thư để trói buộc một người nam nhân không yêu mình, đúng là làm mất mặt nữ nhân chúng ta!”
Ta nghe những lời ả nói, nửa hiểu nửa không, nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc ta muốn tát cho ả hai bạt tai.
gọi là bình đẳng của ả, chính là quát tháo người , cướp đoạt vị hôn phu của người một cách hùng hồn lý .
Bàn tay ta giơ lên còn kịp hạ xuống.
Vân Diệu đã nhanh nhảu ngã vật xuống đất, ôm lấy mặt mình.
lưng ả, Cố Thời Thanh chống nạng đi tới, sắc mặt xanh mét.
“ Thanh đừng giận, Thẩm tiểu thư chỉ là không thích ta thôi, ta không đau đâu.”
Cố Thời Thanh lạnh mặt, đi đến trước mặt ả, che chở kín kẽ cho ả ở phía .
“Thẩm , đây là gia quy của nàng, đây là lễ tiết của Thẩm gia các nàng sao? Cậy mình là đích nữ Tướng phủ thì có tùy ý bắt nạt người ?”
“Mau xin lỗi Diệu Diệu!”
Gương mặt Cố Thời Thanh trùng khớp với dáng trong cơn ác mộng của ta.
Trong giấc mơ đó, hắn cũng dùng kiếm chỉ vào ta, lạnh lùng tuyệt , lời cay nghiệt như .
Ta thoáng hoảng hốt, tay ấn lên trái tim đang nhói đau, khẽ với hắn:
“Ta không làm gì cả, là tự nàng ta ngã, rồi bày ra bộ dạng đáng thương này. Ta không cần phải xin lỗi kẻ nói dối!”
“Ta không sao đâu, bỏ đi.”
Vân Diệu nấp lưng hắn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Thời Thanh siết chặt chiếc nạng trong tay, giọng lạnh băng:
“Thẩm , nếu nàng không xin lỗi Diệu Diệu, hôn của chúng ta coi như bỏ!”
Ta bình tĩnh Cố Thời Thanh lần cuối, gật đầu nói:
“Được, hôn của chúng ta coi như bỏ, từ nay đường ai nấy đi, không can hệ gì đến nhau.”
Cố Thời Thanh trong khoảnh khắc đó liền hoảng hốt…
7
Ta điềm tĩnh lặp lại một lần nữa: “Cố Thời Thanh, ta sẽ không bám lấy huynh nữa, trả lại tự do cho huynh.”
Hắn oanh oanh liệt liệt theo đuổi ai, đều không liên quan đến ta.
“Thẩm , nàng nghĩ cho kỹ, tháng là ngày chúng ta thành thân rồi.”
“Cả kinh thành đều biết chúng ta có hôn ước! Chúng ta thanh mai trúc mã bao nhiêu , nàng nỡ buông bỏ sao?”
Hắn quên mất Vân Diệu ở lưng, đuôi mắt nhếch lên, thất thái muốn nắm lấy tay ta.
Ta không để hắn chạm vào.
“Ngoài ta ra, nàng còn có cho ai chứ? Mang danh hai đời chồng nghe không hay đâu! Nhi đừng bướng bỉnh nữa.”
Hắn dịu giọng xuống, hiếm dỗ dành ta:
“Đi xin lỗi Diệu Diệu một câu, này coi như cho .”
Trong đáy mắt Cố Thời Thanh ánh lên vân đạm phong khinh, chắc mẩm rằng ta không rời xa hắn.
Ta rũ mắt, bản thân mình kiếp trước sao lại ngốc nghếch đến thế.
Vì một kẻ như mà dâng hiến cả tấm chân .
“Cố Thời Thanh, ta đã…”
Lời ta nói hết, nha hoàn cạnh Cố gia đại phu nhân đã tìm đến.
thân Cố Thời Thanh muốn gặp ta một lần.
Có một số , cũng nên nói cho rõ ràng.
Trong Đông sương phòng.
“ Nhi, con thực muốn hủy hôn, không cần Thời Thanh nữa sao?” Trong mắt Cố thoáng đau lòng tiếc nuối.
“Hồi còn nhỏ, con thường xuyên đến Công phủ tìm Thời Thanh chơi đùa, lẽo đẽo theo nó như cục bột nếp, ngây thơ lanh lợi. Lúc đó ta đã muốn con làm tức phụ của ta rồi.”
“Thời Thanh nó chỉ nhất thời con bé tên Vân Diệu kia làm mờ mắt, nếu biết con cho người , nó nhất định sẽ hối hận xanh ruột.”
Ta lắc đầu, rồi lại kiên định gật đầu.
“Thời Thanh ca ca không thích con.”
“Không cần thiết phải cưỡng cầu, dù có thành thân thì cũng là một đôi oán ngẫu.”
Nghĩ đến kiếp trước, những việc Cố Thời Thanh đã làm với ta và Thẩm gia.
Trong lòng ta dâng lên nỗi căm hận lạnh lẽo.
Đồng thời cũng thấy may mắn.
May mắn vì mình đã được trọng sinh, thấu tất cả.
thở dài, Cố giao lại tờ hôn thư thiếp vàng đỏ thắm vào tay ta.
Cố nghiến răng: “Thời Thanh không cưới được con là do nó có mắt không tròng. Dù hôn với Thẩm gia không thành, ta cũng quyết không cho phép nữ tử tên Vân Diệu kia bước vào cửa, ả ta không ra thống gì, không có giáo dưỡng nào, chỉ làm ô uế cửa nhà Công phủ.”
Ta không lên .
Dù là Cố Thời Thanh hay Vân Diệu… kể từ giờ phút này, đối với ta đều chỉ là người dưng nước lã.
Trước rời đi, Cố gọi ta lại, dặn dò:
“ Nhi, Thẩm gia hủy hôn, tạm thời đừng làm rùm beng, đừng để người biết.”
Bà mặt bất đắc dĩ:
“Tổ của Thời Thanh rất thích con, còn đang đợi uống mừng của cháu trai, nếu để bà cụ biết Thời Thanh phụ bạc con, khiến hôn tan vỡ, bà cụ tuổi cao sức yếu, dễ nghĩ quẩn mà sinh bệnh.”
Nghĩ đến lão thái thái Cố gia hiền từ nhân hậu, ta ngập ngừng rồi gật đầu nhận lời.
8
Ta gọi một chiếc xe ngựa, mang đi tất cả những món đồ ta tặng Cố Thời Thanh bao , không sót một thứ gì.
Tri Nguyệt những bộ y phục và túi thơm đã ngả màu.
Vừa thấy không đáng thay ta, vừa cảm thấy xui xẻo.
“Tiểu thư từng đường kim mũi chỉ thêu thùa, hắn một món cũng từng dùng .”
“Chi bằng châm một mồi lửa đốt sạch cho xong.”
Ta ngăn nàng lại: “Đốt làm gì? Ta đã lãng phí thời gian và cảm cho hắn, giờ còn phải lãng phí những thứ này nữa sao?”
“Mang ra tiệm cầm đồ bán đi, lấy tiền đó chia cho những đứa trẻ ăn xin lang thang, coi như làm một việc thiện.”
Tri Nguyệt nghe lời ta, đem bán hết những món đồ ta tặng Cố Thời Thanh bao nay.
Không giữ lại một món nào.
Bao gồm cả chiếc trâm cài tóc ta tự tay đẽo gọt, tự mình chọn miếng ngọc thô màu xanh, trên còn khắc tên Cố Thời Thanh một cách xiêu vẹo.
Chứa đựng cảm của ta dành cho hắn từ thuở nhỏ.
“Tiểu thư, cây trâm này cũng bán sao?”
Ta không do dự: “Bán hết, nhớ bán giá tốt.”
Trong tủ của khuê phòng, đặt bộ giá y ta từng đường kim mũi chỉ khâu vá.
Ta đã không dưới một lần mong mỏi được khoác nó lên người, ngồi lên kiệu hoa, thành thân cùng Cố Thời Thanh.
Ta lặng ngắm một .
Rồi cầm lấy cây kéo bạc, cắt nát vụn từ giữa.
9
Ta đếm ngày trên cuốn lịch hoàng đạo.
Tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là vào Đông Cung.
Thẩm gia đang tất bật chuẩn của hồi môn cho ta.
thân cho ta đủ tự tin, chuẩn trọn vẹn hơn một trăm rương của hồi môn, đủ để xếp một vòng quanh hoàng thành.
Dù Thái tử có không thích ta, cũng không bắt nạt được ta.
Vì thanh thế chuẩn của hồi môn của Thẩm gia quá lớn.
Người trong khắp kinh thành đều nghe tin đích nữ Thẩm gia sắp xuất giá…
thết đãi khách khứa trong phủ không đủ, ta cùng Tri Nguyệt đến tửu lầu mua .
bước xuống cầu thang, ta nghe thấy quen thuộc vọng ra từ phòng bao.
Đám hồ bằng cẩu hữu chọi gà đua ngựa của Cố Thời Thanh đang hỏi hắn.
“Ngươi sắp thành thân rồi, còn dính lấy Vân Diệu, cũng không đi dỗ dành Thẩm gia tiểu thư sao? Coi chừng người ta không thèm cho ngươi nữa đấy!”
phụ họa vang lên:
“Đúng đấy Thời Thanh, lâu lắm rồi không thấy Thẩm tiểu thư đến tìm ngươi.”
“Trước đây ngươi tham gia tiệc , nàng ấy đều sớm nấu canh giải , sai người mang đến cho ngươi.”
“Ngay cả bọn ta cũng lâu rồi không được ăn bánh hạnh nhân hoa sinh do chính tay Thẩm gia tiểu thư làm.”
“Thời Thanh ngươi phong lưu tiêu sái, dỗ dành một nữ nhân thì có gì khó, chắc là nghĩ Thẩm gia tiểu thư chỉ cần ngoắc tay là sẽ chạy đến cạnh, nên khinh thường không thèm dỗ chứ gì.”
Cố Thời Thanh xoay xoay chén trong tay, cánh cửa cũng không che được trong.
Tri Nguyệt tức đến đỏ mặt tía tai: “Bọn họ quá đáng lắm, dám đặt điều chế giễu tiểu thư như .”
Ta kéo Tri Nguyệt lại.
“Trước vào Đông Cung, không cần thiết phải sinh thêm .”
Lúc ta định đi, giọng nói vài phần châm chọc, lơ đễnh của Cố Thời Thanh truyền đến:
“Dỗ gì?”
“Ta ngàn chén không say, đâu cần uống canh giải , là tự nàng ấy muốn sáp lại gần.”
“Còn nữa, ta không thích ăn đồ ngọt, là Diệu Diệu thích nên mới bảo nàng ấy làm, mấy thứ bánh hạnh nhân hoa sinh nàng ấy gửi đến, ta cho Diệu Diệu ăn hết rồi.”
Ta cúi đầu đôi bàn tay mình.
Đôi bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng, vì nhào bột cho Cố Thời Thanh mà bếp lò làm bỏng rộp cả lên.