Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những chiếc bánh hoa sinh vất vả ra, hắn lại đem tặng cho nữ nhân khác.
Ta thu lại ánh .
may, sau khi trọng sinh, ta không còn những chuyện ngu ngốc nữa.
10
Tiệc rượu trong phòng bao đã tàn.
Người đến đón Cố Thời Thanh lại là .
Ta đội mũ rèm che, đứng sau tủ rượu, bọn họ không chú ý đến ta.
rất tự nhiên, thân mật tiến lên đỡ Cố Thời Thanh, tay cốc vào đầu hắn một cái, giả vờ hung dữ đanh đá:
“Ta bảo chàng uống ít thôi, chàng không nghe, sau còn uống say khướt nữa thì đừng hòng ta đến đón.”
Cố Thời Thanh ôm trán, kêu hừ hừ: “Sao nàng hung dữ thế? Chẳng giống nữ nhân chút nào.”
hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu: “Hay là để ta đi tìm tiểu thư đến đón chàng nhé, nàng biết nấu canh giải rượu, ta thì chịu.”
Nhắc đến tên ta, Cố Thời Thanh khựng lại trong giây lát.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.
Hắn lại ngả ngớn ôm : “Ta mới không cần uống canh giải rượu.”
“Nàng cốc ta một cái , chẳng phải tác dụng canh giải rượu sao?”
đắc ý, giữa chốn người mà ôm cánh tay Cố Thời Thanh nũng:
“Lâu rồi không được ăn bánh hạnh nhân hoa sinh.”
Cố Thời Thanh : “Ta đi mua cho nàng.”
“Không được, ta muốn ăn bánh do tiểu thư .”
Sắc mặt Cố Thời Thanh trầm xuống, nụ phong lưu bất cần bên môi biến mất.
chẳng hề sợ hắn: “Chàng đi bảo nàng đi!”
“Nàng thích chàng như vậy, chỉ cần chàng một câu là nàng đồng ý ngay. Nhắc mới nhớ, lâu rồi không gặp tiểu thư, không phải là nàng không cần chàng nữa rồi chứ?”
Cố Thời Thanh lười biếng nhướng mi : “Sao ?”
“ gia đang chuẩn bị hồi môn.”
“Nàng yên tâm, qua mấy ngày nữa nàng hết giận, lại mang bánh hạnh nhân hoa sinh đến thôi.”
Ta dẫn Tri Nguyệt quay người rời đi.
Trên lịch hoàng đạo ghi rằm là ngày tốt, mọi sự đều hanh thông.
Ngày mai, chính là ngày ta gả vào .
11
Đêm nhập , ta khoác lên mình từng lớp giá y do gửi tới.
Tri Nguyệt dìu ta lên kiệu hoa.
Bỗng nhiên một tiếng “bùm” vang lên, pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu ta.
Ánh sáng rợp trời tựa như mưa sao băng.
Rực rỡ một vùng, ngọc thụ ngân hoa.
Ta về phía tường thành cao vút.
Cố Thời Thanh đang nửa ôm người kia trong .
“Nè, nàng muốn xem thì ta bắn cho nàng xem.”
“Ở nơi cao nhất, tất cả mọi người trong hoàng thành đều rõ mồn một!”
Cách xa như vậy, lẽ ra không nghe tiếng họ chuyện.
Trong khoảnh khắc pháo hoa tàn lụi.
Ta nghe đang dựa vào hắn hỏi: “ gia tiểu thư chứ?”
Hắn trầm mặc một lát rồi : “Nàng …”
Ta buông rèm che xuống, dưới ánh pháo hoa rợp trời, quay người bước vào kiệu hoa tiến về .
12
Lúc xuống kiệu hoa, ta rất hồi hộp.
Trong bàn tay đẫm mồ hôi.
Tà hỉ bào đỏ thắm dừng lại mặt ta, thân hình cao lớn như ngọc.
“ .”
Hắn khẽ gọi tên ta bằng giọng trầm khàn dịu dàng, những ngón tay thon dài nắm tay ta.
“Đừng sợ, đi theo ta.”
Ta cứ thế được tử dẫn vào .
So với lần thành thân ở kiếp chẳng gì khác biệt.
Bàn tay đang nắm tay ta thon dài sạch , áp sát vào da thịt trong bàn tay ta.
Ta như say rượu, choáng váng đến mức chân tay mềm nhũn.
tử cùng ta hành lễ tam khấu cửu bái.
khi đưa vào động phòng, hắn bên tai ta: “ , ta qua ngay.”
“ không uống quá nhiều rượu đâu.”
Một mùi long diên hương thanh lãnh, không nào phớt lờ thoảng qua, vành tai ta nóng lên dữ dội.
Ta không thích chăm sóc người say rượu, nên kia mỗi lần đều gửi cho Cố Thời Thanh một bát canh giải rượu.
sao hắn biết được điều chứ?
Không để ta đợi quá lâu, tử đã đến.
Hắn vén khăn voan lên, ta ngắm dung nhan , không rời .
Quý khí thanh lãnh, phương đình ngọc thụ.
Hỉ bào đỏ thắm khoác lên người hắn, dường như cướp đi mọi sắc màu xung quanh.
tử rất dịu dàng: “ đến ngẩn người rồi sao?”
“Ta đẹp Cố gia công tử không?”
Ta ngửi một mùi chua loét.
Chưa đợi ta trả lời, tử đã bưng rượu hợp tới.
Ngón tay thon dài đưa đến bên môi ta: “Một chút thôi, không say đâu.”
Hắn vậy mà biết tửu lượng ta không tốt.
“Nếu ta say thì sao?”
Hắn , đáy như chứa cả ngàn sao: “Nếu nàng say, ta chăm sóc nàng.”
Ta uống cạn ly rượu hợp , chỉ một chén nhỏ thôi mà đã say rồi.
Mất đi vẻ điềm đạm con nhà thế gia, ta xiêu vẹo ngã vào tử.
Ta lén lút chiếm tiện nghi, sờ sờ mặt hắn: “Điện hạ, chàng đẹp trai Cố Thời Thanh…”
Hắn ấn ngón tay ta lại, để tay ta áp lên má hắn lâu một chút.
“Hãy gọi ta là Mộ Dung , gọi ta là A .”
Thâm tình trong đáy hắn, nhấn chìm ta đến quên cả thở.
“Gả cho ta là nàng tự nguyện sao?”
“Nếu ta không phải là tử…”
Giọng điệu hắn thêm vài phần cục súc bất an.
“Là ta tự nguyện, A tốt người kia gấp trăm lần.”
“Hắn đối xử với ta tệ lắm…”
lẽ ta đã say, ngã vào Mộ Dung , kể lể rất nhiều uất ức kiếp .
Hắn lặng lẽ lắng nghe, mặc cho ta nắm chặt tay áo hắn.
Đến khi mệt rồi, ta như con mèo nhỏ rúc vào hắn.
Hắn lại sai người mang khăn ấm đến, lau sạch nước cho ta.
“Đều qua rồi.”
“Kiếp , ta thay hắn, đối tốt với nàng gấp bội.”
13
Giá y trượt xuống.
Nụ hôn hắn trượt từ môi xuống xương quai xanh.