Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mẹ chồng lại tâm sinh sau sinh mà mẹ tôi đã đặt cho tôi, nuốt trọn số tiền, ngoài miệng còn nói là vì cho tôi.

Trước ngày sinh, bà ta viện cớ tiết kiệm tiền, đón em gái chồng đến ở dài ngày trong nhà, chọc tôi đến mức chuyển dạ sớm.

Bà ta còn ấm ức khóc lóc: “Nhà mình đâu phải loại trọng nam khinh nữ, không thể chỉ lo cho con dâu được.”

Tôi sinh mổ, mẹ chồng lại nói: “Sinh thường cho sản phụ hơn, bệnh viện đều có chỉ sinh thường, cô đủ điều kiện thì không được mổ!”

Sau đó, tôi bị bà ta ép đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đúng ngày mẹ chồng đi hủy tâm sinh sau sinh.

1

Lúc tôi tỉnh dậy, đúng lúc nhận được cuộc gọi từ tâm sinh sau sinh:

“Cô Hứa, mẹ chồng cô vừa đến đây, nói hủy dịch vụ sinh…”

Trong đầu tôi lóe lên những ký ức kiếp trước như đèn kéo quân, mồ hôi lạnh túa ra:

“Cô nói với bà ấy, bắt buộc sản phụ phải đích thân đến được hủy. Tôi tới ngay.”

Tôi nhét điện thoại túi, vội vàng chạy tới tâm.

Kiếp trước, mẹ chồng đã lén đến hủy gói dịch vụ mẹ ruột tôi đặt cho tôi trong lúc tôi đang ngủ trưa.

Tôi chất vấn bà, bà lập giở giọng đạo lý:

“Tiểu Trần à, mẹ cũng là vì tụi con. Nuôi con tốn kém lắm, sữa, tã, học hành, thứ cũng phải tiền. Bây không tiết kiệm thì sau này khổ.

“Con cũng làm mẹ , phải hiểu cho cha mẹ hai . Không thể cả đời ngửa tay xin tiền mẹ mãi được.”

Dăm câu đánh trúng điểm yếu khiến tôi không nói nổi lời nào.

Tôi lại tiền thì bà biện hộ trơn tru, nói là giữ giúp tôi, sợ tôi lại đặt dịch vụ tiếp.

Đúng lúc đang tranh cãi thì chồng tôi .

Mẹ chồng lập giả vờ đáng thương, kể lể quen thuộc, nhanh chóng kéo chồng tôi phe mình.

Chồng tôi kéo tôi phòng, chất vấn có phải tôi coi thường mẹ anh, có thành kiến với nhà anh không.

Tôi đến đau bụng.

Mẹ chồng còn theo dỗ dành:

“Trí Ý, con thả lỏng tâm trạng đi. Con đừng bướng nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến em bé. Nếu con không thích mẹ, mẹ quê cũng được.”

Bao nhiêu uất ức, tôi chỉ còn kể với mẹ ruột, hy vọng bà lại tiền giúp tôi.

Ai ngờ mẹ chồng đã đi trước một bước, báo trước với mẹ tôi và còn đưa cả thẻ ngân hàng.

Kết quả là mẹ tôi lại mắng tôi hư hỏng, không nhường nhịn chồng và mẹ chồng.

Tôi tưởng tiền đã lại nên không tính toán nữa.

Cho đến khi sắp sinh, bị mẹ chồng làm đến sinh non, chồng tôi rút thẻ mẹ lại thanh toán không rút được tiền, tôi mẹ chồng đã nuốt trọn.

Sau đó, mẹ chồng còn bày trò khác, khiến tôi và con mất mạng.

Tôi ôm lấy bụng, cảm thấy có chút đau âm ỉ.

May mà… lần này, mọi thứ vẫn còn kịp.

Tới tâm sinh, tôi đi cửa sau, nấp sau tấm rèm trong văn phòng, nhìn thấy mẹ chồng đang “diễn xuất”.

“Bây nuôi con khó khăn lắm, con trai con dâu tôi đều là chức bình thường, mỗi tháng cộng lại chưa tới 10 ngàn. tâm của các cô mà giá 88.000 thì làm sao họ ở nổi?

“Làm cha mẹ thì phải xa cho con cái. Tụi còn trẻ không hiểu, chúng tôi không thể mặc được. Đến lúc thiếu tiền, khổ vẫn là tụi .”

Mấy người cạnh đều gật gù:

“Chuẩn đó, con gái tôi cũng vậy, trước khi sinh xài không tiếc tay. Chị nói đúng quá!”

Lễ tân nở nụ cười gượng:

“Không phải chúng tôi không cho chị hủy, mà là quy định bắt buộc sản phụ phải đến trực tiếp. Hay chị bảo con dâu gọi điện xác nhận cho tôi?”

Mẹ chồng thở dài:

“Ôi em gái à, thật ra là con dâu tôi nhờ tôi đến hủy đấy. Tụi trẻ bây sĩ diện lắm, tôi cũng hết cách, đành gánh phần mất mặt này thay thôi.”

Tôi day trán, dặn nhân viên kiên quyết giữ đúng quy định, cuối cùng đuổi được mẹ chồng .

2

Mấy ngày liên tiếp, mẹ chồng đều tỏ ra nói lại thôi.

Tôi vờ như không hiểu.

bà làm sao ngồi yên được.

Trước tiên là đi nói bóng gió với chồng tôi, bảo tôi hủy gói sinh đi, tôi thì chỉ lấp lửng cho qua chuyện.

Không được, bà đổi kế.

Bà mời mẹ tôi đến nhà ăn cơm. Mồm miệng lanh lợi, chỉ vài câu đã khiến mẹ tôi cũng lưỡng lự, đến chuyện hủy.

“Trí Ý à, đến lúc đó thuê một bà vú hạng nhất chăm cũng mà, vừa tiện lại vừa tiết kiệm, đúng không?”

Cả nhà đều sang nhìn tôi, như tôi không đồng ý là phạm tội tày đình.

Tôi mỉm cười:

“Tôi hủy .”

Mắt mẹ chồng ánh lên:

“Thế à, quá, quá! Con đúng là nghe lời. Vậy thì, đưa tiền cho mẹ chồng hoặc mẹ ruột giữ hộ đi!

“Trẻ con bây xài vô tội vạ, tháng này còn dám mua hai cái túi hơn ngàn nữa cơ mà!”

Mẹ tôi nhéo tay tôi:

“Sắp làm mẹ còn mua nhiều túi thế làm ? Con phải tiết kiệm, đưa mẹ chồng giữ giùm đi!”

Tôi thầm, mẹ tôi vẫn thật thà quá, không ngờ được có người lại có thể tồi tệ đến mức đó. Tiền mà rơi tay mẹ chồng thì đừng mơ lấy lại dù chỉ một xu.

Bài học kiếp trước tôi không thể lặp lại.

May là tôi đã chuẩn bị trước.

Tôi rút thẻ của Trần Tín (chồng tôi), đưa cho mẹ chồng:

“Đây, toàn bộ tiền đều trong thẻ của anh Trần Tín . Con xài linh tinh ảnh đâu có làm vậy. Anh ấy lớn , mẹ cũng phải giữ thể diện cho ảnh chứ.”

Trần Tín đang gắp đồ ăn thì khựng lại, nhìn sang mẹ.

Mẹ chồng đúng là cáo già, cười nói:

“Bao nhiêu tuổi thì với cha mẹ vẫn là con nít thôi mà.”

Đến tối trước khi ngủ, tôi nhắc Trần Tín:

“Hay là anh rút lại tiền đi, em yên tâm.”

Trần Tín thân với mẹ, không chịu nổi việc tôi nghi ngờ mẹ chồng, lập nói ngay:

“Hứa Trí Ý, em thật sự mẹ anh quê mùa, không ra , nên tham lam mấy đồng tiền của em à?

“Trong thẻ đó còn có ít tiền riêng của anh, em dám cược không? Mẹ anh không những không lấy tiền tụi mình, mà còn nạp thêm đấy!”

Tôi nhướn mày:

“Vậy cược ?”

“Nếu anh thắng, sau này em không được ăn hiếp mẹ anh nữa. Nếu anh thua, em sao cũng được!”

. Cược luôn!”

3

Tôi phải đợi đến lúc sinh, không rút được tiền thì kèo cá cược phân thắng bại.

Không ngờ, ngay trước ngày Trần Tín lĩnh lương, anh ta đã hớt hải chạy đi thẻ từ mẹ chồng.

ty của anh làm mảng gia ngoài, đối tác đôi khi tổ chức hoạt động online, sẽ thưởng.

ty luôn trích phần trăm, nên tiền online sẽ chuyển tài khoản ty.

Còn tiền thưởng offline cho nhân viên thì sẽ chuyển trước thẻ của Trần Tín, anh phụ trách trực tiếp.

Hôm đó, thẻ đưa cho mẹ chồng chính là thẻ dùng thưởng.

Mẹ chồng chột dạ, ấp a ấp úng không chịu đưa.

Đến khi Trần Tín truy hỏi gắt gao, bà nói trong thẻ đã không còn tiền, tiền đều đưa cho chồng của em gái .

Trần Tín không dám tin:

“Mẹ, sao mẹ có thể đưa tiền của con cho em rể được?”

Mẹ chồng lí nhí:

“Đều… đều là người một nhà cả. Em rể con đưa sính lễ không ít, nhà mình không những không hồi môn, còn giữ lại năm vạn. Người ta nói chúng ta trọng nam khinh nữ không ít…

việc làm ăn của không thuận lợi, mẹ không giúp thì sau này em con sống sao nhà chồng?”

Trần Tín đến bật cười:

“Vậy mẹ tự lấy tiền mẹ mà bù cho đi, năm vạn đó con có đâu. nhà em rể, người ta còn chẳng lại một đồng nào. Mẹ chẳng qua là thấy vợ con có hồi môn nhiều, trong lòng áy náy thôi.”

Hóa ra Trần Tín hiểu rõ trong lòng.

Kiếp trước, dùng tiền của mẹ tôi, Trần Tín không cảm nhận sâu sắc, chỉ miệng mắng mẹ chồng vài câu.

Mẹ chồng vừa khóc vừa cãi:

“Mẹ đón em con đến ở cũng là làm tròn trách nhiệm làm mẹ. Tay nào chẳng là thịt, mẹ không thể chỉ lo cho con.

“Ai ngờ vợ con tính khí nhỏ nhen, nhất quyết không cho đến. Mẹ không cho em con mượn tiền thì mẹ làm sao?”

Trong lời nói, bà cố tình đánh tráo thời gian, khiến Trần Tín hiểu lầm tiền là cho sau này, càng thêm áy náy, không truy cứu trách nhiệm của bà, ngược lại còn trách tôi keo kiệt.

Bây sự thật bày ra trước mắt, Trần Tín còn nhịn được nữa sao?

Tôi nhắc anh:

“Anh mau tiền đi. Chuyện của anh, nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, lỡ bị quy thành biển thủ quỹ thì anh phải đi tù đó.”

Trần Tín hoảng thật, kéo mẹ chồng đi nhà em rể tiền.

Mẹ chồng vịn khung cửa không chịu đi:

“Đã đưa cho em con , còn đi lại, họ nhìn chúng ta thế nào.”

“Ha, mấy trăm ngàn đấy. Mẹ không đi thì, nhẹ là con mất việc, nặng là ngồi tù. Còn sĩ diện nữa.”

Liên quan đến tiền đồ của con trai, mẹ chồng không còn cách nào khác, đành đi theo.

Tôi tưởng sẽ dây dưa rất lâu, ai ngờ chưa đầy một tiếng, mẹ chồng và Trần Tín đã hớn hở .

Thấy tôi, bà còn đắc ý cầm thẻ ra khoe.

Nào là tôi người khác quá xấu, nào là mẹ chồng bình thường rất chú trọng giữ gìn quan hệ gia đình, em rể nghe nói trong nhà gặp khó khăn liền tiền ngay, còn biếu thêm không ít đồ bổ.

Tôi liếc mắt nhìn qua, toàn là yến sào với thực phẩm chức năng, trông cũng chẳng rẻ.

kiếp trước, em gái đến ở nhà, tôi hỏi tiền thuê người chăm sóc sau sinh ai , Trần Tín và mẹ chồng đâu có ít lần lấy hai chữ “người một nhà” ra lấp liếm tôi.

Sao thái độ bỗng ngoắt 180° thế này?

Nghi ngờ dâng tới miệng, tôi lại nuốt xuống.

Mẹ chồng tưởng tôi đuối lý, đi đứng còn huýt sáo, không quên lải nhải đạo lý như tụng kinh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương