Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
ngoài vang lên tiếng mẹ băm hẹ.
Tôi vội xỏ dép chạy ra ngoài.
Quả là mẹ tôi đang bận rộn trong bếp.
Cha tôi bị sai khiến chạy ngược chạy xuôi.
Thấy tôi ra, mẹ đưa ngay cho tôi một ly sữa.
Giọng nói vẫn như thường ngày.
Êm dịu và ấm áp.
“Dậy rồi à.
Rửa cơm đi.”
Tôi có chút ngỡ ngàng.
Mẹ không xuất huyết não mà nằm viện .
lại đột khỏe hẳn rồi.
Còn cả cha nữa.
Trông chẳng có vẻ gì là người ngất xỉu cả.
Tôi sợ đây lại là một giấc .
Hoảng hốt véo mạnh vào mình.
“Đau!”
Tôi lại tỉnh khỏi mộng.
Đang tựa giường bệnh mẹ.
Mẹ vẫn nằm đó.
Nhưng đã qua cơn nguy hiểm.
Nước mắt tôi tự chảy ra.
Tôi gọi mẹ hết lần đến lần khác.
Đột , ngón mẹ khẽ động.
Giống như kia, bà trách .
“Mẹ đã đến một nơi rất đẹp.
Người đó đều nhiệt tình mời mẹ lại.
Nhưng mẹ bỗng thấy tiếng con.
Con gái mẹ mà không tìm được mẹ, định sẽ khóc nhè.”
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Giống hệt khi tôi còn .
Nửa tháng sau, cha mẹ đều bình phục xuất viện.
Trên bàn , mẹ gắp thức cho tôi bảo tôi nhiều vào.
Tôi ôm bát cơm, mùi cơm thơm mặn.
mặn.
Đến khi mẹ nhắc tôi mới phát hiện.
Nước mắt đã trộn lẫn vào cơm từ .
Buổi tối, mẹ rửa bát trong bếp.
Tôi đứng sau ôm eo mẹ nũng.
“Mẹ ơi, tối nay con ngủ chung với mẹ nhé.”
Mẹ cưng chiều nhìn tôi.
Rồi gọi cha mang chăn gối sang phòng khách.
Cha tôi ghen tuông ngút trời, nói.
“Có con gái rồi là quên luôn chồng hả.”
đây tôi không nhận ra.
Hóa ra cha mẹ cũng biết đùa giỡn trêu nhau.
Hóa ra cha không hề cũng u ám nặng nề.
Tôi ôm bụng mẹ, sờ sờ như khi còn .
“Mẹ ơi, bụng mẹ xẹp thế .
sinh ra được một người to như con vậy.”
“Vất vả quá.”
Mẹ mỉm nhìn tôi.
Ánh mắt như quay về hai mươi năm , buổi chiều hôm ấy.
“Nói bậy.
Hồi con có to thế đâu.”
Mẹ dùng diễn tả, nhớ lại dáng vẻ tôi khi bé.
“Chỉ có từng thôi.
xíu, mềm mềm.
Mẹ còn chẳng dám chạm.
Con lại còn sinh non, mới hơn bảy tháng đã ra đời rồi.
như con chuột con vậy.”
Mẹ , tôi cũng .
Hai mẹ con cuộn chung trong một chăn.
“Hồi đó á.
Ba con cứu mẹ mà gặp tai nạn xe.
Mẹ ngoài sốt ruột.
Con trong bụng cũng sốt ruột.
Chưa đủ tháng đã vội vã đòi ra xem ba rồi.”
Tôi do dự một chút, vẫn hỏi.
“Vậy nên chân ba là cứu mẹ và con mà…”
Mẹ trầm xuống.
Ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Cho nên á.
ba con có cãi nhau với mẹ.
Nhưng mẹ biết.
Ông ấy là người yêu mẹ .”
Tôi gật đầu.
Giọng mẹ bỗng nghẹn lại.
“Con có biết mỗi lần bà nội đến, nói với mẹ sinh thêm một đứa, mẹ và ba con đều cãi nhau không.”
Tôi lắc đầu, ngẩng lên lắng .
“ sinh con á.
Ba con lo đến phát điên.
Mẹ thì băng huyết.
Con lại sinh non.
Ba con chỉ sau một đêm là bạc cả đầu.
Mẹ được cứu sống sau một đêm.
Con thì nằm trong lồng ấp tròn một tháng rưỡi.”
“Ba con sợ lắm.
xót con xót mẹ.
Đợi đến khi mẹ có thể xuống giường.
Ba con lén vào bệnh viện thủ thuật triệt sản.”
“Ông ấy quỳ giường mẹ thề rằng.
Cả đời chỉ cần một đứa con gái.
Sẽ không bao giờ mẹ mạo hiểm tính mạng sinh thêm con nữa.”
Mẹ lặng lẽ lau nước mắt.
Giọng nói đã nhuốm nghẹn ngào.
Những chuyện .
Cha mẹ chưa từng kể với tôi.
Tôi hoàn toàn không biết.
Tôi còn tưởng.
Cha mẹ cãi nhau là mẹ không sinh được em trai.
Cha trách mẹ.
Hóa ra.
Tôi đã hiểu lầm cha suốt bấy lâu.
12.
Hôm đó, sau khi bà nội buông hứa “sinh con trai sẽ cho ”, cha lập tức đuổi theo.
Ông không người chỉ biết mẹ.
Mà là đến thẳng mặt bà, khẩn cầu:
“Từ nay mẹ đừng nói mấy như vậy nữa.
Nếu còn nói, con sẽ dắt cả đi nơi khác.
mẹ khỏi thấy mặt con mãi mãi.”
Bà nội đúng là ngựa quen đường cũ.
Cha cũng dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Hai mươi năm , đàn ông triệt sản bị cả làng dị nghị.
Nhưng cha vẫn không do dự.
Trong làng không có người đàn ông từng triệt sản.
Nên người ta mặc cho rằng mẹ tôi không thể sinh thêm con.
Sau lưng thì đàm tiếu.
Nói mẹ tôi là “con gà mái không biết đẻ”.
Nói ba tôi lấy mẹ tôi là “nghiệp chướng”.
mẹ không những ô uế đó, ba quyết định đưa mẹ và tôi chuyển lên thành phố.
Bà nội muốn mẹ sinh cháu trai, đem hết tiền tích cóp mua ba căn thành phố.
Tất cả đều cho chú thím đã sinh được ba con trai.
Tôi mà thấy nhói lòng.
kia tôi cứ nghĩ mẹ không hạnh phúc.
Nên đó là một giấc , tôi cũng muốn mẹ chọn con đường tốt hơn.
Sáng hôm sau, mẹ ngồi đầu giường, mân mê gì đó.
Tôi lại gần nhìn — thì ra là đôi giày hổ trong giấc kia.
Mẹ nhìn tôi mỉm , hỏi:
“Con thích không?”
Mẹ nói, tôi là bảo bối mẹ.
là , điều quan trọng vẫn là: tôi có thích hay không.
Tôi như bị đấm một cú vào ngực.
Thì ra mẹ cũng thấy cùng một giấc .
trong .
cho được lại từ đầu.
mẹ biết sau tôi sẽ bà tổn thương, sẽ cãi vã, sẽ khiến bà khóc…
Mẹ vẫn sẽ không hối hận mà chọn sinh ra tôi một lần nữa.
13.
Ngay hôm sau, tôi tìm đến gã bạn trai tóc nhuộm kia, đòi chia .
Còn bắt hắn đến xin lỗi cha tôi.
Ai bảo hắn dám gọi cha tôi là “lão già”.
Sau đó, tôi tìm được một công việc gần , quyết định sẽ mãi cạnh cha mẹ.
Mẹ chưa bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi cũng không nỡ rời xa mẹ.
Tôi bạn cũ kể, sau khi bà nội chia hết cho chú thím, chú thím lại từ chối chăm sóc bà.
Bà nội thương con trai út cả đời, cuối cùng vẫn cô độc tuổi già.
Cha tôi mỗi tháng vẫn gửi bà tiền dưỡng lão, chưa từng mẹ dính líu đến chuyện chồng.
Ba đứa con trai thím cũng học theo mẹ chúng.
Đứa cũng chẳng chịu hiếu thuận.
rồi về già, thím sống còn khổ hơn cả bà nội.
Nếu được quay lại ngày cưới ba mẹ hai mươi năm , tôi định sẽ dành tất cả những chúc đẹp đẽ cho họ.
Tương kính như tân, trăm năm hòa hợp.
Sớm sinh quý tử, tri kỷ trọn đời.
Hết —