Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

13

Mặt tôi đỏ bừng. Tư thế này thật sự quá kỳ lạ, tôi muốn xuống.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu của Hứa Dã vùi vào hõm cổ tôi, xương quai xanh truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Tóc anh ấy cứng cứng, cọ vào khiến tôi rợn người. Tim tôi như ngừng đập — Hứa Dã liếm nhẹ cổ tôi!

Tôi vội tay đẩy anh ra, nhưng lực giữ ở eo lại siết chặt hơn.

Cảm giác xa lạ ập đến khiến tôi hoảng loạn, vừa luống cuống, nước mắt đã rơi xuống.

Hứa Dã nhận ra, vội tôi ra, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ chiếm hữu chưa tan.

Tôi sững người — Hứa Dã thật sự thích tôi.

Nước mắt tôi lúc không kiềm được mà tuôn xuống, ánh mắt Hứa Dã thoáng lộ vẻ hoảng hốt: “Sao ? Bị tôi dọa rồi à?”

Tôi thút thít, không đáp lại, nghẹn mãi mới nói được một câu: “Tóc anh đâm vào mặt tôi.”

“Xin lỗi.” Hứa Dã giúp tôi lau nước mắt, giọng thấp xuống, “Anh em nhà.”

Trên đường , tôi không nói thêm một lời nào với anh.

Xe dừng trước cổng nhà, Hứa Dã mấy định lên tiếng nhưng lại thôi, còn tôi thì không giống mọi , chẳng buồn chào tạm biệt.

________________________________________

14

Sáng sớm , tôi xóa kết bạn Hứa Dã trên WeChat.

Chẳng bao lâu , có tiếng gõ cửa.

mẹ đi công tác, trong nhà chỉ có mình tôi, nên Hứa Dã không vào.

Tôi không dám nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

Hứa Dã hình như còn chưa ngủ đủ, giọng hơi khàn: “Em xóa anh rồi.”

Tôi tránh ánh mắt anh, không nói gì.

Hứa Dã cúi người kiên nhẫn, giọng rất dịu dàng: “Là vì chuyện sao? Là lỗi của anh, xin lỗi, dọa em rồi. Có thể kết bạn lại không?”

Tôi nghiêng người ra , Hứa Dã sợ tôi đập vào cửa liền tay chắn đỡ.

“Tôi không muốn kết bạn lại.”

Tay Hứa Dã run, ánh mắt tối đi: “Tống Đường, em sợ anh sao?”

Tôi vẫn không nói gì. Thật ra tôi không muốn lạnh nhạt như , nhưng tôi chưa đối mặt với tình huống thế này, không biết nên mở lời thế nào.

Sáng có gió, thổi da khiến người ta thấy lành lạnh.

Tôi chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Hứa Dã lặng lẽ dịch người, che đi luồng gió thổi phía tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Hứa Dã, chúng ta không hợp nhau.” Tôi không thích hợp để yêu đương.

Bước chân Hứa Dã hơi khựng lại, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh hiểu rồi. Em kết bạn lại đi.”

Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Hứa Dã cười , có chút tự giễu: “Yên tâm, anh sẽ không làm phiền em. Chỉ sợ em cần gì thì lại không liên lạc được.”

Anh tay vuốt lại mái tóc mái hơi rối của tôi, giọng nghèn nghẹn.

“Tống Đường, đừng sợ anh nữa được không? Anh là người cuối cùng trên thế giới này sẽ làm em tổn thương.”

________________________________________

15

Giọng Hứa Dã có chút cứng đầu, trong mắt mang theo sự mất mát không thể giấu nổi.

Không hiểu sao, khi anh rời đi, tim tôi lại nhói lên cơn.

Tôi và Hứa Dã chiến tranh lạnh.

khi kết bạn lại trên WeChat, chúng tôi không còn nói chuyện nữa.

Tin nhắn dừng lại từ một tuần trước: Tống Đường, mấy nay trời lạnh, ra ngoài nhớ mang áo khoác, có gì cứ gọi anh.

Tôi không trả lời, Hứa Dã cũng rất ăn ý mà không nhắn thêm nào.

Nghe Trần Mục nói, dạo này Hứa Dã tâm trạng không tốt, cả ngày mặt sầm lại, nói gì cũng không nghe.

Còn tôi thì thường ngẩn người nhìn vào đoạn hội thoại với anh, tự nhủ mình đừng tìm hiểu thêm tin tức anh nữa.

Có lẽ tôi cũng có chút cảm tình với Hứa Dã.

Nhưng tính cách tôi thật sự không hợp để yêu đương, tôi tự ti, nhạy cảm, không tin trên đời này có sẽ yêu tôi ngoài mẹ.

Tôi luôn cảm thấy bản thân là gánh nặng, đó đến gần với sự nhiệt tình, tôi sẽ lập tức phủ định chính mình rồi lùi bước.

Với cái tính cách vừa rối rắm vừa gượng gạo thế này, đến tôi cũng thấy ghét chính mình.

________________________________________

16

khi đến , tôi đã cố gắng gạt bỏ những ký ức không vui trong quá khứ.

Tôi cứ ngỡ rằng chỉ cần rời khỏi phố đó, thi đậu đại học ở nơi khác, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Nhưng, việc bị bắt dường như chẳng bao giờ có hồi kết.

Tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Khi nghe thấy giọng nói đầu dây kia, cơ thể tôi run bần bật.

“Tống Đường, sống tốt chứ?

“Sao em chuyển chỗ ở rồi mà lại không nói với bọn anh? Còn xóa hết liên lạc nữa, hại bọn anh tìm em muốn .”

Từ đầu dây kia vang lên tiếng cười đùa hỗn tạp của và nữ, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý.

Giọng đục, thô lỗ: “Hahaha, Tống Đường, không lẽ em quên mấy video bọn anh quay lại rồi à? Muốn tụi anh giúp em nhớ lại không? Hay là tụi anh đăng lên mạng cho mọi người xem thử?”

Giọng nữ sắc lẹm:

“Em đi bao lâu rồi mà không gửi tiền cho bọn chị? Tính phủi sạch quá khứ hả?

vui không? Nhà em giàu thế, chắc chuyển sang biệt thự to hơn rồi ha? Dù sao hồi cấp cũng học chung trường, tụi chị ngày mai tới thăm em nha?

“Không có em, bọn chị buồn muốn . Đừng có trốn nữa, không, video của em sẽ lan đầy trên mạng. Gia đình em chắc cũng chưa biết thân hình em đẹp đến mức nào đâu nhỉ?”

Điện thoại rơi xuống đất, tôi ngồi sụp xuống, hoàn toàn bất lực.

Bọn họ sẽ đến . Bọn họ vẫn chưa chịu tha tôi.

Tai bắt đầu ù lên, những ký ức tôi đã cố quên giờ lại trào như vỡ đê.

________________________________________

17

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại chọc giận bọn họ. Rõ ràng tôi chỉ cho một con mèo hoang ăn mà thôi.

Bọn họ đá đổ thức ăn trên tay tôi: “Hóa ra là mày cho nó ăn mỗi ngày? Cũng là mày nó đến viện thú y?”

Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao họ lại hỏi như .

Một sinh dùng đầu thuốc lá dí lên người con mèo, ánh mắt tàn nhẫn: “Tao bảo sao con mèo thối này dai thế, mấy rồi còn không .”

Con mèo kêu lên thảm thiết, tôi cau mày: “Các người làm gì thế? Mau nó ra! Nó cũng biết đau mà!”

Tên sinh nhếch môi: “ nó ra? Được thôi.”

Hắn túm lấy tay tôi, ánh mắt rơi xuống bảng tên học sinh của tôi, đột nhiên bật cười: “Tống Đường? Học cùng trường à? này mày thay nó là được rồi.”

Có một cô chú ý đến máy trợ thính trên tai tôi: “Ôi, còn là đứa điếc nữa. Điếc mà cũng học chung trường với tụi tao?”

Bảy tám đứa con trai con , trên người mặc đồng phục học sinh, nhưng mặt mũi và tiếng cười của chúng chẳng khác gì lũ ác quỷ.

________________________________________

18

Tôi không thể nào thoát khỏi bọn họ.

Chúng ngày nào cũng tìm đến, chặn tôi ở trong hẻm, bắt tôi quỳ rạp xuống đất.

Vừa cười đùa, chúng vừa chuyền tay nhau chiếc máy trợ thính của tôi.

“Cướp đi, cướp được thì trả lại cho mày.”

mẹ tôi rất bận rộn, nhưng chưa bao giờ để tôi thiếu thốn tiền bạc.

Bọn chúng ngày nào cũng lột sạch tiền trong người tôi. nào ít hơn, cái bạt tai liền giáng xuống.

nay sao ít thế? Giấu tiền riêng không?”

Tôi cũng muốn nói với mẹ, nhưng chúng đã lột đồ tôi, dội nước bẩn lên người rồi quay video, chụp ảnh uy hiếp.

Chúng nói tôi dám hé răng, chúng sẽ đăng những tấm ảnh không mảnh vải che thân của tôi lên mạng, rồi gửi cho người mà tôi quen biết.

Chúng giẫm lên tôi, cười nói như thể tán gẫu chuyện đời thường: “Ráng nhịn đi, cấp nhanh lắm, ngoan ngoãn chút, đừng có mách lẻo.”

Tôi không có bạn, tính cách quá yếu đuối khiến tôi tin rằng thế giới này chẳng thích mình.

Tựa như một vũng bùn, tôi lún sâu vào, chẳng kéo ra.

Tiếng cười hỗn tạp của đám con trai con khiến tôi choàng khỏi giấc mơ. Tôi tay lau trán, ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn.

Tôi xuống giường, nhét một con dao nhỏ vào áo.

________________________________________

19

Có lẽ vì đến , tôi đã có bạn, nên tôi mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Tôi không thể quay lại cuộc sống cũ ấy được nữa.

không muốn dính dáng gì tới bọn họ thêm nào nữa.

họ không chịu tha, thì chúng tôi cùng .

Cuộc gọi được kết nối, kia vẫn là giọng cười cợt chế giễu: “Tống Đường, đến chưa?”

Tôi đứng trước đầu hẻm, không bước vào: “Rồi.”

Nghe tôi đến, tên đầu có vẻ rất hài lòng: “Mang tiền chưa?”

“Không.”

“Hả? Nghĩ tụi tao tới đây chơi với mày chắc? Không tiền thì đến làm gì?”

Tôi bình thản nhìn bọn chúng: “Tôi đến, là để kết thúc mọi chuyện với các người.”

20

Ánh mắt bọn chúng rơi xuống con dao nhỏ tôi , cả con hẻm liền nổ ra một tràng cười lớn.

“Hừ, một thời gian không gặp, quên luôn mình là rồi à? Cái dao còn không nổi mà đòi kết thúc với bọn tao?”

Tôi siết chặt con dao trong tay, rõ ràng nó chẳng nặng gì, mà tay tôi cứ run.

Tôi bấm mạnh vào cổ tay mình, hơi hoảng.

Cái tay tiệt này, cho vững vào!

Bọn chúng cười lúc to, cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng tôi như sóng trào.

Tên đầu ngoắc tôi lại: “ đây đi, không thì làm sao kết thúc?”

Tôi buồn nôn quá, chỉ nghe tiếng bọn chúng thôi cũng muốn nôn rồi.

Tôi hít sâu một hơi, vừa định bước tới, thì có người choàng tay ôm lấy cổ tôi.

“Bị bắt mà không biết kêu?”

Tôi ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt nâu nhạt.

Là Hạ Linh!

Tay chân của cô ấy đeo Chanel, đứng ngay cạnh tôi: “Má ơi, cái gì thế này? Ở đâu ra cái đám nhà quê này ?”

________________________________________

21

Trong đám bắt có một đứa con nghe thấy câu đó, sắc mặt liền sầm lại.

Nhưng chúng cũng nhìn ra Hạ Linh và người đi cùng không dễ chọc, nên không muốn đối đầu.

“Chuyện này không liên quan đến các cô, biết điều thì đi ngay, bọn tôi đông người đấy.”

Tay chân của Hạ Linh nghe liền liếc bọn chúng một cái, ánh mắt đầy khinh thường:

“Gì cơ? Đây là đấy nhé, tụi mày đến địa bàn tụi tao bắt người của tụi tao, còn đòi tụi tao đi? Mơ à?

“Thời đại nào rồi còn chơi mấy trò bắt ? Nhà quê, cẩn thận tao báo công an bắt hết tụi mày!”

Nghe đến “báo công an”, ánh mắt bọn kia lập tức trở nên hung ác: “Báo đi.”

Một tên nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng mà Tống Đường này, trong điện thoại tao có mấy video đấy, thích là tao đăng ngay.”

Tay tôi lập tức siết chặt, Hạ Linh nhận ra điều đó, mắt nheo lại.

Cô rút điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.

Chưa đến vài giây, đầu kia vang lên giọng quen thuộc: “Hạ Linh, có chuyện gì?”

“Người nhà của anh gặp chuyện rồi.” Giọng Hạ Linh thản nhiên, “Phía phố Kim Vực.”

Nói xong cũng không chờ đáp lại, dứt khoát cúp máy.

“Tống Đường, vụ băng vệ sinh trước, coi như này tôi trả lại.”

Cô ném điện thoại vào tay tôi, lấy luôn con dao trong tay tôi, đút áo rồi đi thẳng vào trong hẻm.

Ánh mắt Hạ Linh quét đám bắt , môi đỏ nhếch: “Mấy đứa này, không cần báo công an cũng xử được.”

Tay chân cô ấy trề môi nhìn tôi, vẻ mặt u oán: “Vô dụng thật, mấy đứa nhà quê thế này mà cũng không dám phản kháng, còn để Linh chị ra tay giúp dọn hậu quả.”

Vừa nói vừa nhét luôn cái vào người tôi, nhanh chóng chạy theo Hạ Linh.

“Linh chị, em tới giúp nè~”

Tôi sững sờ nhìn hai người họ, nay Hạ Linh mặc áo khoác dài màu đen, tóc búi cao, vừa quyến rũ vừa sắc sảo.

Tay chân cô ấy khoác tay Hạ Linh, chân còn đi giày cao gót.

Rõ ràng chỉ có hai người, họ không sợ sao? Tại sao lại giúp tôi?

Dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng bọn họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đến cứu mình.

Sống mũi tôi chợt cay xè.

Họ không thiên thần thật chứ?

________________________________________

22

Tôi không ngờ, Hạ Linh đánh nhau lại giỏi đến thế.

Trong mắt cô ấy đầy sát khí, túm lấy tóc một tên trong đám, đập đầu hắn vào tường liên tục.

Gã đó đau đến hét thảm.

Tay chân Hạ Linh thì không biết đánh nhau, là kiểu con được cưng chiều, chưa học phòng thân.

Chỉ một lát, mặt mày cô ấy đã bầm tím.

Sợ cô bị thương, tôi siết chặt tay.

Đến lúc kịp phản ứng lại, tôi đã theo Chanel của cô ấy xông vào cạnh, nhắm mắt lại mà vung loạn xạ.

Có một đứa con bị tôi đánh trúng đầu, ngã lăn ra đất.

Tôi nhìn rõ mặt nó — chính là con nhỏ tát tôi.

Một cảm giác sảng khoái khó tả bỗng trào dâng trong ngực.

Trong suốt quãng thời gian bị bắt , tôi chưa nghĩ đến việc phản kháng.

Tôi luôn chờ đợi — đợi bọn họ tha, đợi mình vượt .

Nhưng thì ra, chính sự nhu nhược lại nuôi lớn bạo lực. Thì ra tôi cũng có thể phản đòn.

Dùng bạo lực đáp trả bạo lực có thể không cách của kẻ khôn ngoan, nhưng lại là cách hiệu quả nhất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương