Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, tên từng bắt nạt tôi nhiều nhất lau vết máu bên miệng, gào nhìn tôi: “Hừ, Tống Đường, mày muốn tạo phản à? Đã bị tao dẫm thì cứ nằm yên dưới chân tao đi, chống đối làm ?”
Bọn họ có bảy, tám đứa, dù Hạ Linh đánh giỏi thì cũng bắt đầu đuối sức.
Gã gào rú lao tới, tôi theo phản xạ nhắm mắt, ôm chặt tay chân Hạ Linh, che chắn trước người ấy.
“Không sao.”
“Không sao.”
Hai nói vang cùng lúc. Tôi an ủi tay chân Hạ Linh, còn Hứa Dã an ủi tôi.
________________________________________
23
Tên bị Hứa Dã đá văng ra xa.
Tôi mở mắt, bắt gặp nhìn đầy lo lắng của anh.
Tôi mím môi, uất ức dâng trong chớp mắt: “Hứa Dã, bọn họ bắt nạt tôi!”
Hứa Dã ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra toàn thân tôi một lượt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vỗ nhẹ lưng tôi dỗ dành: “Không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi.”
“Hứ.”
Tay chân Hạ Linh hừ một tiếng bên cạnh, gương sưng tím của mình: “Dã ca, ấy thì có chuyện chứ? Tôi mới là người bị đánh bầm dập nè!”
Hứa Dã gật đầu với , rồi sang dặn tôi: “Ngồi yên ở góc này, đừng nhìn.”
Nói rồi, anh vặn cổ tay, trực tiếp bước tới.
Chiếc thể thao của Hứa Dã đậu bên ngoài hẻm, có quá vội, nên tôi còn không biết anh đến lúc nào.
Hứa Dã chắc là phóng đến đây, chạy quá nhanh nên đầu đã móp méo cả.
Lúc nhận được cuộc gọi của Hạ Linh, chắc anh lo lắm.
________________________________________
24
Chẳng chốc, trong hẻm vang tiếng kêu rên thảm thiết nối tiếp nhau.
Hứa Dã nổi tiếng đánh nhau giỏi, ngày trước tên con ông cháu cha từng bị anh dạy cho một trận nhớ đời.
Anh bảo tôi đừng nhìn, mà tôi lại mở to mắt không rời, nhất không muốn bỏ lỡ biểu cảm thảm hại nào.
Bảy, tám tên bắt nạt nằm lăn lóc, rên rỉ khắp nơi.
Hứa Dã dừng tay thì Hạ Linh rút điếu thuốc: “Đám này không phải người Tỉnh Thành, là bạn học cấp ba của Tống Đường. Chắc là từng bắt nạt ấy một thời gian dài, còn video lại nữa.”
Nghe xong, con ngươi Hứa Dã co rút, đứng sững tại chỗ.
Anh không dám tin, lại hỏi lại lần nữa: “ nói… bọn từng bắt nạt Tống Đường, còn video?”
Hạ Linh gật đầu: “Tôi đoán chắc không sai.”
mắt Hứa Dã trầm xuống, sắc tối sầm lại, anh túm một tên, đập mạnh xuống đất.
Hết cú này đến cú khác, như thể anh đã mất hết lý trí.
Tôi gọi anh tiếng mà anh cũng không nghe.
Cổ anh nổi gân xanh, như cố kìm nén đó.
Tôi chưa từng thấy Hứa Dã như vậy, mắt anh khi nhìn bọn lạnh lẽo như nhìn đồ vật đã chết.
Tôi vội vàng chạy đến: “Đủ rồi, Hứa Dã, đủ rồi.”
Tôi nắm tay anh, Hứa Dã từ từ dừng lại, nắm chặt tay tôi.
Anh bắt bọn họ giao nộp tất cả điện thoại và bản sao hình ảnh, video.
anh lạnh đến rợn người: “Tôi mặc kệ tụi mày còn giữ bao nhiêu bản, cần dám đăng một lần, tôi dám cho tụi mày chết, dù tụi mày ở đâu.”
Đám đã sợ đến á khẩu, mong mau chóng rời khỏi nơi này, không dám nói một lời.
Hứa Dã nắm tay tôi, đi ngang qua Hạ Linh thì dừng lại: “Cảm ơn.”
Hạ Linh giẫm tắt điếu thuốc: “Khách sáo , coi như trả nợ nhân tình.”
Hứa Dã gật đầu: “Lần sau tôi mời cơm.”
Nói xong, dắt tôi ra .
Tay chân Hạ Linh vừa đi theo thì bị Hạ Linh bóp cổ áo: “Đi đâu?”
“Đi ké .”
Hạ Linh cười khẽ: “Tôi đưa đi viện.”
25
Trong , Hứa Dã dè dặt nhìn tôi.
“Tống Đường, video này…”
Tôi nhìn thẳng anh: “Không cần xóa. Em sẽ kiện bọn họ. Đây đều là chứng cứ.”
Hứa Dã rất thấp: “Được, anh đi cùng em.”
Anh tắt tiếng, mở video của tôi. mới xem một cái, tay anh đã run không kiểm soát được, cả người căng cứng.
Đường nét gương thiếu niên sắc sảo, nơi đáy mắt giấu không nổi đau lòng.
Hứa Dã còn bấm sang video tiếp theo, tôi vội nắm tay anh, đưa tay che mắt anh lại.
Không ngờ khi đối diện lại những ấy, tâm trạng tôi lại bình thản đến vậy.
“Không sao đâu, chuyện qua lâu rồi, đừng đau lòng em.”
Hứa Dã không động đậy, cứ để tôi che mắt anh.
Môi anh mấp máy: “Xin lỗi… ra anh nên đến tìm em sớm hơn. Nếu hồi cấp ba anh học chung trường với em, những chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Xin lỗi… sự xin lỗi.”
Có đó ướt át trượt qua lòng bàn tay tôi.
Hứa Dã… khóc sao?
Giây phút này, tôi không nói được cảm giác của mình là .
Đối diện với nỗi đau của tôi, câu đầu tiên anh nói lại là “xin lỗi”.
Rõ ràng không liên quan đến anh, càng không phải lỗi của anh.
Tôi ôm anh, nhẹ nhàng xoa sau gáy anh.
Tiếng nức nở bị kìm nén đến cực hạn, tôi kiên nhẫn vỗ về, từng nhịp, từng nhịp.
Không biết qua bao lâu, Hứa Dã vùi cổ tôi.
“Tống Đường.”
“Ừm?”
anh nghèn nghẹn: “ ta… làm hòa được không?”
Tôi mím môi, đã mang theo tiếng khóc: “Được~”
Em vốn đã muốn làm hòa từ lâu rồi.
________________________________________
26
Về đến nhà, trong nhà đã thơm mùi cơm.
Bố tôi đi công tác về sớm, nấu toàn món tôi thích, ngồi đợi tôi ở nhà.
Hứa Dã đặt điện thoại bàn, ngồi bên cạnh tôi, lặng nghe tôi kể lại quãng đời cấp ba như ác mộng.
Kể xong, tôi bình tĩnh, còn ba người họ thì khóc không thành tiếng.
ôm chặt tôi: “Kiện, nhất phải kiện, một đứa cũng không được tha.”
Bố lặng lau nước mắt, vừa đau lòng cho tôi, vừa tự trách thường xuyên đi công tác, suốt ba năm cấp ba mà không hề biết tôi bị bắt nạt.
Xem xong ảnh và video, tim tôi đau đến mức suýt không thở nổi.
Khi bên cạnh có người, những từng khiến ta sợ hãi, đều không còn đáng sợ nữa.
tôi báo cảnh , đồng thời khởi kiện ra tòa.
ở Tỉnh Thành cũng xảy ra ẩu đả, cảnh gọi cả Hạ Linh bọn họ đến phối hợp điều tra.
Không đến thì thôi, vừa đến đã khiến cả đồn cảnh chấn động.
Nhà họ Hạ, nhà họ Lâm, nhà họ Hứa — nhà nào cũng là đại gia có tiếng ở Tỉnh Thành.
Ba vị “tổ tông” cùng lúc xuất hiện ở đồn, còn dẫn theo phụ huynh.
tổng giám đốc công ty, không giận mà uy.
Hứa Dã biết chuyện, đập bàn ngay tại đồn cảnh , kích động hỏi thẳng Hứa Dã:
“Cái thằng chết tiệt này, dám bắt nạt bảo bối nhà tao à? Hôm đó đánh nhau con có dùng hết sức không hả?!”
________________________________________
27
là bọn họ chủ động đến Tỉnh Thành tìm tôi.
Phiên tòa mở, tôi được xác là phòng vệ chính đáng.
Còn bọn họ — bắt nạt tôi suốt ba năm, tống tiền và uy hiếp tôi suốt ba năm, những video và hình ảnh trở thành chứng cứ mạnh mẽ nhất.
Những kẻ bắt nạt bị tuyên án ba năm tù giam.
Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, thì xảy ra một việc ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
bị cảnh đưa đi.
Gây rối đánh nhau, tạm giam bảy ngày.
Hóa ra câu nói năm đó —
“Ở Tỉnh Thành, nếu em bị bắt nạt, anh sẽ che cho em” —
chưa bao giờ là nói đùa.
Sau khi bọn người về, một mình đến thành phố nơi tôi học cấp ba.
Trong đoạn camera giám , anh dựa nghiêng tường, ngậm điếu thuốc.
đèn lúc sáng lúc tối khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh, thấy mắt anh khóa chặt lối ra con hẻm.
Khi đám nam nữ xuất hiện, dập thuốc, đi thẳng về phía họ.
Giữa lúc hỗn loạn, camera bị phá hỏng.
Lần gặp lại là sau khi anh hết thời gian tạm giam.
Anh bước ra, thấy tôi và Hứa Dã đến đón, liền cười cợt nhẹ.
“Họ đông như vậy, lại là địa bàn của họ, sao anh dám đi một mình?”
gãi sau đầu: “Họ cũng đâu có hơn anh là .”
Nói thì nói vậy, vết thương trên anh vẫn chưa lành hẳn, cánh tay còn quấn băng, tôi lo lắng nhìn mãi:
“Anh , có đau không ạ?”
Anh lúng túng đi, vành tai hơi đỏ:
“Không… không đau, giống bị mèo cào thôi.”
Hứa Dã đứng bên cạnh cười lạnh: “Khổ nhục kế.”
Tôi bật cười.
Ngày hôm đó, bóng tôi bị nắng kéo dài dài.
Tôi nhớ rất nhiều, rất nhiều năm.
________________________________________
28
Tuổi thơ của tôi, một nửa thời gian là không màu sắc, xám xịt đến triệt để.
Một cuộc đời rực rỡ phóng khoáng, tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Tôi cố gắng vùng vẫy, chờ tôi lại là ba năm dài bị bắt nạt.
ra, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới này rất nhiều lần.
khi nắng chạm tôi, tôi lại thấy mọi đẹp, rồi lại không nỡ đi.
Tôi yêu bố mình, yêu mèo chó, yêu những người chào hỏi tôi.
Tôi muốn có nhiều bạn bè.
Muốn cùng họ, dưới bầu trời đầy sao, ngắm chung một khoảng trời.
________________________________________
29
Khi Hứa Dã đề nghị đưa tôi đi ngắm sao, tôi vui suốt rất lâu, rất lâu.
Trong bầu trời đen như mực, những sao nhỏ bé lại sáng đến thế.
Một ngôi, rồi lại một ngôi, như bức tranh trải trên màn đêm.
Đột nhiên, tôi gọi anh một tiếng.
“Hứa Dã.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Hứa Dã không thúc giục, lặng chờ.
Do dự hồi lâu, tôi chậm rãi mở miệng:
“Để bố không lo lắng, em luôn tỏ ra rất ngoan, ra cảm xúc của em đôi khi rất bất ổn. Em… cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.”
Nói xong câu này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không ai thích một quả bom hẹn giờ, nên tôi lặng chờ đợi — chờ sự phán quyết dành cho mình.
trong màn đêm, nói dịu dàng của Hứa Dã gõ mạnh tim tôi.
“Tống Đường, không sao cả.
“Anh sẽ trở thành bác sĩ riêng của em, cứu em hết lần này đến lần khác.”
[CHÍNH VĂN HOÀN]
________________________________________
Ngoại truyện – Hứa Dã