Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

nhà, mẹ tôi cứng người lại.

Tôi cứ tưởng bà ngại vì bị tôi nghe thấy.

Bà rõ ràng chột dạ, không nhìn tôi.

Nhưng chưa đầy một giây sau, thấy đồng hồ mới 9 giờ rưỡi, bà liếc tôi rồi lạnh la lên:

“Không phải nói 10 giờ rưỡi mới ra sân bay sao? Cô sớm như vầy là cố tình không cho tôi yên một phút đúng không?”

“Nuôi cô lớn thế này, chẳng học được chút dịu dàng như em cô, chỉ giỏi hành xác mẹ! Cứ tiếp tục mà giày vò tôi đi, rồi có ngày tôi mệt ch//ết vì cô, chắc cô hài lòng!”

thấy không khí căng quá, vội vàng khuyên: “Thôi chị, Diệp Yên tranh thủ nghỉ lễ chị đi chơi cho khuây khỏa, là biết hiếu thuận rồi đó! Chị nhìn hai nhà tôi coi, tôi mới hé lời là tụi đã viện cớ bận làm, không ai chịu tôi đi đâu hết!”

Chẳng ngờ, câu nói đó như chọc giận thêm.

Mẹ tôi như lên đồng, tuôn ra một tràng:

“Hiếu thuận gì? không bằng một sợi tóc của Thanh Nguyệt nhà tôi đâu! Con bé đó biết tôi già rồi, không hợp đi xa.”

“Quốc khánh ngoái, chỉ tôi đi dạo viên rồi cùng nhau đi uống trà, thoải mái biết bao!”

“Còn con này? cũng kéo tôi đi lung tung, mệt muốn ch//ết, nhà cửa thì bỏ bê rối tung. có điểm sánh nổi Thanh Nguyệt chứ?”

À, ra là vậy.

Thì ra, bà đâu có muốn đi chơi xa, chỉ muốn ở nhà.

Tôi lặng lẽ mở điện thoại, hủy hết vé máy bay và khách sạn đã đặt bảy ngày. Đổi lại bằng một chuyến đi viên gần nhà ngày.

Xong xuôi, tôi đẩy lại hai vali bà đã chuẩn bị về phòng, rồi tay không đi ra.

Mẹ tôi nhìn thấy, giật mình như gặp ma, hét toáng lên:

“Diệp Yên! Cô làm gì thế? Sao lại kéo hành lý tôi về phòng?”

“Đó là tôi chuẩn bị đi Sanya mà!”

Giọng bà run run.

Nếu là ngày xưa, có lẽ tôi đã sợ run cầm cập, lập tức vác hành lý lên xe rồi.

Nhưng bây giờ, tôi nhìn thẳng vào bà, lạnh như không:

“Mẹ, con vừa hủy vé máy bay và khách sạn rồi. Mình không đi Sanya nữa.”

2

“Cô… cô nói gì cơ?”

Bà bật dậy, trợn tròn như ếch.

Tôi giữ vẻ thản nhiên: “Nãy giờ mẹ nói, con mới biết mỗi đi chơi con mẹ đều mệt mỏi như vậy, là không hợp khí hậu, là tiêu chảy, sụt cân… lỗi do con không biết nghĩ cho mẹ.”

“Nên nay, con cũng muốn thử làm một con biết quan tâm một chút. Lát nữa mình ra viên dạo một vòng, trưa con mời mẹ ăn hải sản ở hàng quán, rồi mình ngồi uống trà, tám chuyện nha mẹ!”

Vừa dứt lời, sắc mẹ tôi như vừa nuốt phải thứ gì kinh khủng.

Nhưng có dì ở đó, bà không nổi điên, chỉ nghiến răng trừng tôi:

“Có phải cô bấm nhầm không? Sao lại hủy vé? Mau xem lại coi giờ bay, mình còn kịp!”

Bà quay người muốn vào lấy hành lý, nhưng bị tôi chặn đứng:

“Mẹ, nãy mẹ nói dì là chuẩn bị xong rồi, vậy mình mau đi thôi, viên ít bóng mát, đi trễ nắng lắm.”

Bà trừng tôi giận dữ, cuối cùng cũng gào lên:

“Ai nói muốn đi viên? Ai cho phép cô tự ý hủy vé mà không hỏi tôi? Diệp Yên, cô có vấn đề à?”

“Trước đó chẳng phải cô hứa tôi đi Sanya sao? Tôi vốn không muốn đi, nhưng sợ làm cô mất hứng nên mới gật .”

“Giờ thì hay rồi, một tiếng ‘không đi nữa’ là xong? Cô đúng là âm hồn bất tán, chuyên phá bĩnh người khác!”

Khuôn giận dữ, nếp nhăn hằn sâu, nhìn mà rợn người.

Lúc này, chính bà lại đổ cho tôi là người đề xuất đi chơi.

Tôi tức muốn phát điên.

Ngay tháng Chín, bà đã nói suốt về thời tiết mát mẻ ở Sanya tháng Mười. Than rằng ở nhà nóng nực muốn phát rồ, cũng muốn đổi gió chút cho dễ chịu.

Tôi vừa nghe bà muốn đi là hốt hoảng chuẩn bị mọi thứ: kế hoạch, khách sạn, vé, lịch trình…

Dù đúng ngày Quốc khánh tôi đã hẹn khách ký hợp đồng 30 triệu, không thể dời.

Vậy mà tôi dày xin khách dời lịch, chỉ vì chuyện của mẹ.

bé, ký ức đã dạy tôi rằng – chuyện của mẹ, không được phép lơ là.

Chỉ cần sơ sẩy một thôi, là đủ khiến tôi tuổi thơ sống sợ hãi vì sự giận dữ điên cuồng của bà.

Tôi còn nhớ, sinh nhật tôi sáu tuổi.

Sáng sớm, bà nhìn tờ lịch rồi đột nhiên hỏi:

nay sinh nhật con phải không? Con muốn gì, tối nay mẹ mua cho.”

Tôi sững sờ vì bất ngờ.

trước nay, bà chỉ hỏi em tôi muốn gì, chưa bao giờ hỏi tôi.

Đó là tiên sáu , tôi được hỏi “con muốn gì”.

Nhưng tôi không thấy vui, mà lại thầm hỏi:

Mình thật sự có quyền muốn thứ gì mẹ không?

Trước đây mỗi tôi mở miệng xin mẹ mua gì đó, bà đều nổi giận như thể tôi đang phạm tội tày trời.

“Cô có thể học chị cô một chút được không? Suốt ngày đòi cái này cái kia, không biết ngại à?”

“Cô có biết vì nuôi cô, tôi phải chắt bóp từng đồng không? Đã sáu rồi tôi chưa mua nổi một cái áo mới cho mình!”

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ. Muốn mua gì thì đi nhặt rác bán lấy tiền mà mua!”

Lâu dần, những lời như thế bà mắng nhiều mức, tôi không hé miệng đòi bất cứ thứ gì nữa.

Không biết đó là mẹ nổi hứng, hay tôi hồ , tôi buột miệng nói:

“Mẹ ơi, con cũng muốn có một cái bánh sinh nhật thật to, giống như bánh của chị.”

Vừa nói xong tôi đã hối hận, cụp xuống, ngập ngừng.

Vì tôi biết cái bánh sinh nhật to như chị tôi thường có, chắc chắn rất đắt.

Sinh nhật chị cũng có bánh kem to, có quần áo mới, giày mới, thậm chí có xe chơi to mức hai ngồi vừa.

Còn tôi thì không có gì , cũng chưa bao giờ xin mẹ.

nay là vì chính bà chủ động hỏi, tôi mới nói ra điều mình mong muốn.

Tôi sợ bà lại mắng tôi như mọi .

Nhưng không ngờ, mẹ tôi đồng ý.

“Được rồi, tối mẹ đi làm về mua bánh cho con.”

Bà vừa đi khỏi, tôi cũng vui vẻ tung tăng chạy ra ngoài.

Khắp làng, tôi hồ hởi khoe bạn rằng: mẹ tôi mua bánh sinh nhật cho tôi, tối nay nhớ nhà ăn cùng nhé.

bạn nhìn tôi bằng ánh nghi ngờ, nhưng thấy tôi vui thế nên cuối cùng đồng ý .

Tối mẹ về, tôi mừng mức chẳng nhìn rõ tay bà có cầm gì không, đã lao ra đón.

Nhưng chưa kịp chạm bà, tôi đã bị bà đẩy mạnh ngã xuống đất.

Tôi còn chưa đứng dậy thì đã nghe tiếng mẹ tôi gọi đầy hứng khởi:

“Thanh Nguyệt! Mau ra đây xem mẹ mua gì cho con này!”

3

Chị tôi chạy nhà ra.

Mẹ tôi hệt như đang khoe khoang báu vật, từng món từng món được lấy ra túi, nhét vào tay chị.

Tôi như hóa đá, trơ nhìn bà lấy ra:

— Bộ váy mới thật xinh cho chị.

— Đôi giày mới thật đẹp cho chị.

— Búp bê chúa mà chị yêu thích nhất!

nhà chị đã có đầy búp bê mức đủ mở tiệm, nhưng mẹ mua thêm cho chị.

Tôi bỗng đỏ hoe : “Mẹ… mẹ không mua bánh sinh nhật cho con ạ?”

Lúc đó mẹ đang giúp chị thử , nghe tôi hỏi chỉ lạnh nhạt đáp:

nay mẹ tan làm trễ, ra tiệm bánh thì họ đóng cửa hết rồi, không mua được.”

Tôi tuy , nhưng cũng biết bánh sinh nhật phải đặt trước chứ đâu phải ra là mua được.

Thế nên sáng nay bà hỏi tôi muốn gì… chỉ là hỏi cho có.

Bà chẳng hề thật sự tâm.

Có vẻ chính bà cũng nhận ra lời nói vừa rồi không đứng vững.

Sợ tôi làm ầm lên, bà lại nói tiếp:

“Chẳng phải chỉ là sinh nhật thôi sao? Mẹ nấu cho con tô mì, đập thêm hai quả trứng – mẹ mà ăn được như thế còn thấy sang ấy chứ! Cô đừng có được voi đòi tiên!”

Tôi không cãi lại.

Chỉ cắn môi nhìn bạn đang trông ngóng ăn bánh, khẽ khàng hỏi:

“Vậy… còn bạn con thì sao ạ? bạn… chưa ăn tối đâu.”

Thật ra trước khi , tụi đều đã ăn rồi.

Tôi chỉ nói vậy mẹ giữ thể diện cho tôi một chút.

Cũng mong mẹ có thể bù đắp gì đó, tôi và chị không quá khác biệt.

Tôi đã mong, ít nhất mẹ lấy kẹo ra mời các bạn, rồi xin lỗi một câu, hứa khác đãi bánh tử tế.

Bạn tôi cầm kẹo, nhanh chóng ra về.

lúc này, mẹ quay nhìn tôi.

Ánh bà giống như sói dữ nhắm trúng con mồi.

Tôi sợ quá, lùi lại một bước, vừa thấy vậy bà liền cầm chổi quật xuống.

“Còn mà đã không ra gì! rủ đám bạn nhà ăn chùa uống chùa! nay tao đánh ch//ết mày!”

Tôi còn chưa kịp kêu đau, thì chị tôi đã ôm lấy bà:

“Mẹ ơi, sau này con không tổ chức sinh nhật nữa, cũng không mời bạn về nhà ăn bánh đâu, mẹ đừng đánh em con nữa mà.”

Chị tôi lớn hơn tôi một tuổi.

Mỗi sinh nhật, mẹ mua hẳn hai cái bánh.

Một cái mang trường mầm non tổ chức bạn bè, một cái ở nhà, tối về gọi thêm chục làng ăn chung.

Tôi chỉ gọi có ba bạn, mà so chị thì chả là gì.

Vậy mà mẹ lại vì thế đánh tôi như kẻ thù, còn ôm chị dịu dàng nói:

“Cục cưng của mẹ, bảo bối ngoan của mẹ sao lại không được tổ chức sinh nhật chứ? Còn con kia, đã là sao quả tạ, hồi đó mẹ không vứt bỏ luôn là tốt lắm rồi, mà xứng có sinh nhật sao?”

Lúc bà đánh tôi đau phát khóc, tôi còn cố nhịn.

Nhưng nghe câu đó, tôi không thể kìm được nữa – bật khóc òa lên.

Tôi sinh ra vốn đã không được chờ đợi.

Mẹ chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ gọi chị:

“Về ăn cơm!”

Chị tôi bước xuống lòng mẹ, nhét con búp bê chúa vào tay tôi, nói:

“Em đừng khóc nữa, sau này quà mẹ mua cho chị, chị chia cho em một phần, được không?”

Chị rất thích làm vậy.

Ban khi được mẹ mua quà, chị chưa bao giờ chia ngay cho tôi.

Chỉ khi tôi đứng nhìn chằm chằm, ghen tỵ phát cáu, chị mới làm ra vẻ hào phóng cho tôi một cái.

Thế là mẹ lập tức khen ngợi:

“Đúng là con ngoan của mẹ, biết nhường nhịn, không như ai kia, mũi lúc cũng như đám, nhìn mà phát ghét!”

Dù mẹ có nói vậy, tôi luôn cúi nhận lấy món quà chị .

Nhưng đó, tôi đã bị dẫm nát tận cùng, chẳng còn lòng tay nhận lấy món ấy nữa.

Mẹ thấy vậy liền sa sầm , gắt lên:

“Chị mày cho mày thì mày cứ lấy, còn bày đặt chảnh gì nữa? Mày định diễn trò cho ai coi đấy hả?”

Tôi không nhận, còn đẩy chị một cái.

Rõ ràng tôi không hề dùng lực.

Thế nhưng chị lại ngã lăn ra đất, òa lên khóc lớn.

Mẹ tôi lập tức tát thẳng vào tôi một cái:

“Tao đánh ch//ết cái thứ tiện xương này! Chị mày tốt bụng cho mày , mày không lấy thì thôi, còn động tay động chân ? Cút ra khỏi nhà tao ngay! Cút! Không cút thì tao đánh ch//ết mày tại chỗ!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương