Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy Tư Thành cầm cây trâm nhìn sang, sau đó cài lên tóc ta.

“Đúng là rất đẹp.”

Hắn lấy ra nén bạc: “Mua.”

Cô bé vui vẻ nhận lấy, lại nói một tràng những lời chúc cát tường như bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.

Ta còn chưa kịp giải , vai đột nhiên bị ôm lấy.

Tư Thành kéo mạnh ta vào lòng hắn, thì thầm bên tai ta:

“Bọn họ qua đây rồi.”

Ta bèn thuận thế dựa vào lòng hắn.

Đợi đến khi Yên Nam Châu và Thẩm Nghi Huyên đi qua sau lưng chúng ta, Tư Thành mới buông tay.

Sau đó hắn chỉnh lại y phục, nhìn ta: “Phu nhân, ngươi đỏ mặt rồi.”

Ta nghiến răng: “Ngươi bớt hoang đường đi…”

11

Ta và Tư Thành tách ra trước tại nơi Yên Nam Châu sẽ chuyện.

Tư Thành phải tìm một điểm cao, để tiện ám khí.

Còn ta chỉ cần tìm một nơi an toàn trốn xem kịch là được.

Cuối cùng cũng đợi được Yên Nam Châu và Thẩm Nghi Huyên đi tới, ta nín thở, đếm ngược hai một, mấy chục tên khách như du hồn từ khắp nơi chui ra.

Lao thẳng về Yên Nam Châu.

Chỉ nghe thấy Thẩm Nghi Huyên sợ hãi hét lên, Yên Nam Châu vừa che chở cho ả, vừa quát lớn: “Tư Thành, còn không mau lăn ra đây?”

Ồ, hắn đang ở trên mái nhà chuẩn bị lấy mạng ngươi đấy.

Hê hê.

Ta đang xem đến đoạn gay cấn.

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống: ý! ý! báo cấp một! Nhân vật chính của cuốn sách nguy hiểm tính mạng! ý! ý!

Ta mất kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi, chính là bọn ta muốn lấy mạng hắn mà.”

Hệ thống: ý! ý! Nhân vật chính chết, thế giới biến mất, hai vị ký chủ cũng sẽ biến mất.

Cái quái gì vậy?

Sao không nói sớm!

Tư Thành chắc cũng nhận được tin nhắn hệ thống rồi ?

Ta ngẩng đầu nhìn chỗ Tư Thành ẩn nấp, chỉ thấy hắn ló cái đầu ra, cầm ám khí ra hiệu OK với ta.

Sau đó liền nhắm vào Yên Nam Châu lấy đà.

Đệch!

Hắn không biết à!

Mắt thấy đám khách và Yên Nam Châu lưỡng bại câu thương, một tên khách dốc toàn lực giơ dao lao tới, mà Tư Thành cũng đã chuẩn bị xong.

Thế này là sao? Tự sát à?

Thẩm Nghi Huyên thấy hình không ổn, dứt khoát bẻ tay Yên Nam Châu ra, trốn ra sau lưng hắn.

Yên Nam Châu khó tin nhìn ả.

Ta không kịp nghĩ nhiều, khoảnh khắc Tư Thành phóng ám khí, ta lao ra.

“Đừng!”

Ta muốn đẩy tên khách ra, nhưng đứng không vững nên chệch hướng lao vào lòng Yên Nam Châu, còn con dao của tên khách cắm phập vào lưng ta.

Cơn đau dữ dội ập đến.

Yên Nam Châu ôm lấy ta, thần sắc phức tạp.

Trước khi ngất đi, ta chạm mắt với Tư Thành đang ngơ ngác trên mái nhà, chửi thầm một câu tổ tông hệ thống.

12

Lúc tỉnh lại, ta đang trên giường.

Còn Yên Nam Châu ngồi bên giường ta, tay ta, quầng mắt thâm quầng, có vẻ như đã lâu không ngủ.

“Nàng tỉnh rồi?” Thấy ta tỉnh, hắn rất vui mừng, “Yên nhi, lần này may nhờ có nàng, không ngờ nàng đối với bổn vương sâu nghĩa nặng như vậy, trước đây… là ta đã bạc đãi nàng.”

Ta xoay người, nôn khan.

Đừng nói .

Buồn nôn quá.

Trước kia vì muốn bỏ ta mà thông đồng với Thẩm Nghi Huyên làm chuyện bẩn thỉu đó, giờ sâu nghĩa nặng cho ai xem?

Diễn cái gì mà diễn.

Yên Nam Châu lo lắng: “Yên nhi, nàng khó chịu ở đâu?”

Ngươi còn sống, ta khó chịu.

Ta vội vàng rút tay về, lại xuống giường giả chết, một ánh mắt cũng chẳng thèm ban cho hắn.

Yên Nam Châu tưởng ta bị thương nặng thêm, vội vàng ra ngoài gọi đại phu.

Ta đuổi hết người hầu hạ thân cận ra ngoài, Tư Thành mới thân.

Chân đi cà nhắc.

Chắc là vì tối qua lúc Yên Nam Châu nạn hắn không có mặt, bị tính sổ sau đó.

Còn ta trúng một dao trên giường.

Ừm, “song sát”.

“Ngươi không nghe thấy báo của hệ thống à?”

Biểu của Tư Thành như vừa nuốt phải ruồi: “Trước đó thấy nó phiền quá, chặn rồi.”

“…”

Ta: “Ngươi đúng là đáng chết thật…”

13

Trong thời gian ta dưỡng thương, Yên Nam Châu lượn lờ trước mặt ta ngày nhiều.

Nhìn thật chướng mắt, nhưng lại chẳng có cách nào.

Đến khi có thể xuống giường đi lại, trong gửi đến không ít thuốc bổ, đồng nghĩa với việc ta phải đi tạ ơn.

Ngày vào , Yên Nam Châu lên xe trước, sau đó tay kéo ta.

Ta giả vờ không thấy, vịn tay thị nữ bước lên, hắn lại chẳng hề để bụng, thậm chí còn có chút vui vẻ.

“Đang giận bổn vương sao?” Hắn ngồi đối diện ta, tự thấy bản thân rất tốt đẹp nói, “Bổn vương hiểu tấm lòng của nàng, bổn vương trước đây đối xử với nàng hơi tệ, nàng giận dỗi chút cũng là lẽ thường, đồ ngốc nghếch này.”

Ta… ọe.

mạng mạng mạng…

Ta xấu hổ đến mức ngón chân bấu chặt xuống sàn.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến hoàng , trên đường đến tẩm Thái hậu thì cờ Thẩm Nghi Huyên.

Không biết tại sao biểu của Yên Nam Châu có chút phức tạp, lần này hắn lại không dừng lại, ngược lại là Thẩm Nghi Huyên mở miệng gọi hắn trước.

Giọng nói ai oán, khiến người ta thương xót: “Vương gia, có thể mượn một bước nói chuyện không?”

Nói xong, nàng ta nhìn về ta.

Ta mừng rỡ: “Đương nhiên là được!”

Mượn một bước cái gì? Cho cả người luôn cũng được!

Nhưng không biết Yên Nam Châu mắc bệnh gì, cứ khăng khăng bắt ta phải ở đó.

Chỉ thấy Thẩm Nghi Huyên cho lui người hầu, trong mắt ngấn lệ: “Nam Châu ca ca, chuyện hôm qua chàng trách ta sao? Ta thoát khỏi tay chàng chỉ là muốn đi gọi viện thôi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ chết.”

Yên Nam Châu có chút lạnh nhạt nhìn ả: “Không cần giải .”

Hắn lại lấy tay ta: “ giờ ta đã thành thân với Yên nhi, chuyện trước kia bổn vương buông bỏ rồi.”

Ta đứng bên cạnh kinh ngạc đến rớt cả hàm.

Không phải đại ca? Hai người lén lút qua lại lâu như vậy, chỉ vì chuyện này mà ân đoạn nghĩa tuyệt sao?

Trước đây ngươi ghét ta như thế, chỉ vì chắn một dao mà sâu nghĩa nặng với ta rồi?

Đi chợ mua bó rau cũng không tùy tiện như thế đâu nhé!

Ta từ từ nhận ra.

Cốt truyện hình như đang phát triển theo hướng kỳ quái rồi.

14

Tối hôm đó Yên Nam Châu uống say, thậm chí còn mò đến phòng ta.

Đang làm càn thì may mà Tư Thành kịp thời đánh ngất hắn.

Ta tức giận đạp mạnh vào bụng hắn mấy cái.

Sau đó số điểm còn lại đổi lấy cốt truyện sau.

Sắp đến cuối năm, Yên Nam Châu lén luyện binh ở ngoại ô nam, nhân lúc ngày giao thừa Hoàng vi hành, sẽ mang binh tạo phản.

Đồng thời binh phù liên lạc với binh lực của mười ải Yến thành cùng hội tụ.

Chiếm đóng hoàn toàn kinh thành.

Đây là tiết quan trọng nhất của cả cuốn sách, cũng sắp đi đến hồi kết.

Tư Thành khoanh tay nhìn ta: “Bây giờ Yên Nam Châu đối xử với ngươi cũng coi như tốt, còn tính hắn không? Hắn làm Hoàng thì ngươi chính là Hoàng hậu đấy!”

Ta dè bỉu: “Hắn làm Hoàng với cái nết của hắn, ta sớm muộn gì cũng thành oán phụ bị ruồng bỏ. Chậc, vẫn phải xử hắn, không được, nhưng cũng không thể để hắn làm Hoàng .”

Có lẽ là ảo giác của ta.

Khóe miệng Tư Thành hơi nhếch lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ.

?

Ta đột nhiên nhận ra.

Nếu Yên Nam Châu làm Hoàng , cốt truyện kết thúc, thì giữa ta và Tư Thành người có điểm cao hơn mới có thể trở về thực tại.

Mà ta… đổi cốt truyện hai lần điểm về mo rồi.

Tư Thành thì vẫn chưa tiêu tí nào.

Đệch! Cái tên tâm cơ boy này!

Ta nhìn Tư Thành với ánh mắt phức tạp: “Ngươi… muốn về thực tại?”

Tư Thành nhướng mày nhìn ta: “Cũng có chút, dù sao ta mới hai lăm tuổi, còn muốn về lấy vợ .”

“Ngươi về chỉ để lấy vợ?”

“Cái gì gọi là chỉ? Đây là ước mơ tột cùng của ta đấy được không!”

“Thế ở đây ngươi cũng lấy được mà?”

“Không có tiền ai thèm gả cho ta?”

“Ta.”

Nói xong cả hai chúng ta đều ngẩn người.

Không khí chìm vào tĩnh lặng.

Ta chỉ vào Yên Nam Châu đang dưới đất: “Đợi giải quyết xong hắn đã.”

Sau đó lại bồi thêm một câu: “Ngươi không ngại tái hôn ?”

Tư Thành hồi lâu không nói gì, ta bình tĩnh lại cũng thấy mình quá hoang đường, Tư Thành có quyền trở về thực tại.

Ta không nên chi phối suy nghĩ của hắn.

Bầu không khí có chút ngượng ngập, ta cau mày đang nói gì đó.

Tư Thành đột nhiên phát lệnh trong đầu ta: “Cười một cái.”

?

Đối diện, Tư Thành đang ung dung nhìn ta.

Nhưng điểm dễ kiếm thế này ngu gì không kiếm.

Ta bèn nhe răng cười một cái khó coi với hắn, cuối cùng tự mình cũng thấy buồn cười, không nhịn được mà phì cười thành tiếng.

Chỉ nghe thấy thông báo: Hoàn thành chỉ thị, cộng 1000 điểm.

?

Đây là Tư Thành tự tặng.

Hắn nhướng mày với ta: “Nhận sính lễ của ta rồi thì không được đổi ý đâu đấy.”

15

Đã tìm được mối tiếp theo rồi.

Kế hoạch mưu sát phu quân của ta chính thức được vào lịch trình.

Mấy ngày nay luôn phải gượng cười với Yên Nam Châu, khiến hắn ngày tin tưởng ta.

Cuối cùng cũng đợi đến năm mới.

Yên Nam Châu đặc biệt sai người y phục mới cho ta, nghe nói chất liệu này cả trong cũng không có mấy tấm.

Đám nha hoàn vây quanh ta nịnh nọt đủ điều, ta chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn.

Buổi tối, trên đường kinh thành tiếng người huyên náo, chiêng trống vang trời, những người bán hàng rong bày biện từ đầu đến cuối , đều đang ăn mừng năm mới.

Yên Nam Châu cho lui hết đám nha hoàn tùy tùng, ta đi dạo .

Hắn đột nhiên hỏi ta: “Yên nhi, nàng có muốn làm Hoàng hậu không?”

Vãi! Đại ca à huynh không thèm giả vờ sao?

Ta giả vờ kinh ngạc: “Ta đối với bệ hạ đương triều không có tâm tư gì đâu nhé.”

Hắn cười lấy tay ta: “Nếu… ta là bệ hạ thì sao?”

Chuyện đó là không thể nào.

Nhưng Yên Nam Châu lúc này đã chắc phần thắng trong tay.

Bởi vì, dưới lớp hoa phục của hắn là hộ giáp.

Chín mươi phần trăm những người bán hàng rong đều là thân binh của hắn.

Dưới những lớp phấn son kia là đao kiếm.

Còn màn xiếc phun lửa ở cổng , đang chờ thời cơ châm ngòi pháo hiệu.

Chỉ đợi Yên Nam Châu đi đến đó ra lệnh một tiếng.

Nhưng Tư Thành vẫn chưa xuất , chứng tỏ bên Hoàng vẫn chưa chuẩn bị xong.

Để kéo dài thời gian, ta ôm ngực ngã vào lòng Yên Nam Châu.

Hắn lo lắng: “Nàng sao vậy?”

Ta ho khan vài tiếng: “E là vết thương lần trước vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Vương gia, đi chậm chút đi.”

Hắn do dự vài giây, rồi vẫn gật đầu.

Thế là ta kéo hắn đi chậm rì rì.

Đi một lát lại phải ngồi xuống nghỉ.

Yên Nam Châu cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Yên nhi, ta gọi người nàng về phủ nhé.”

Khóe mắt liếc thấy Tư Thành xuất trên mái nhà, ra hiệu cho ta.

Ta lập tức đứng dậy, vươn vai giãn cốt: “Đột nhiên ta thấy khỏe rồi, đi thôi!”

16

Yên Nam Châu rảo bước đi đến địa điểm hẹn ước, pháo hiệu tức thì được bắn lên.

Khắp phường, những người bán hàng rong rút đao kiếm ra, huấn luyện bài bản vây lại.

Yên Nam Châu chuẩn bị tay ta: “Đừng sợ, tất cả đều trong…”

Ta lại né tránh tay hắn, chạy nhanh về hướng ngược lại.

Hướng đó, hàng vạn quân Ngự Lâm đang hình thành thế bao vây ập tới.

Yên Nam Châu mặt đầy kinh ngạc.

Thân binh của hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt giữ.

Hoàng ung dung bước ra dưới sự bảo vệ của mọi người: “Hoàng đệ, đệ thua rồi.”

Yên Nam Châu bị người ta áp giải ra khỏi vòng vây, hắn gầm lên: “Tư Thành!”

Tư Thành đứng cạnh ta cắn hạt dưa: “Ê! Đây này!”

Yên Nam Châu khó tin nhìn hắn: “ cả ngươi cũng phản bội ta?”

Tư Thành nhìn ta một cái: “Hết cách rồi, nàng ấy trả giá cao quá.”

Ác vừa thôi

Lúc Yên Nam Châu bị bắt vẫn còn nhìn ta , đôi mắt đỏ ngầu.

“Các ngươi tưởng thắng rồi sao? Muộn rồi, thân vệ của ta đã mang theo binh phù đến mười ải Yến thành, viện binh sẽ đến rất nhanh thôi! Các ngươi một kẻ cũng không chạy thoát!”

“Binh phù?”

Ta từ trong ngực móc ra một vật nhỏ: “Chàng nói cái này à?”

Yên Nam Châu sững sờ: “Sao lại ở chỗ nàng?”

“Vương gia chàng quên rồi sao? Chính chàng nói mà, của chàng cũng là của thiếp, thiếp thấy đẹp nên cầm chơi thôi.” Ta chớp chớp mắt vô tội, “Thứ mà thân vệ của chàng ngày đêm kiêm trình gửi đến mười ải Yến thành, hình như là củ cải đấy!”

“Tần Yên!”

“Ơi!” Ta nở một nụ cười với hắn, “Chưa từng yêu.”

Yên Nam Châu bị nhốt vào ngục thất hoàng gia.

Còn ta lập đại công, xin được một tấm kim bài miễn tử cho Yên Nam Châu.

Tên này mà chết thì không chơi tiếp được .

Về phần Tư Thành, hai ngày nay đi khắp các tiệm trang sức y phục trong kinh thành, nói là lần đầu tiên tổ chức hôn lễ nhất phải long trọng.

Hắn nhấn mạnh chữ “lần đầu tiên”.

Ta nghi ngờ hắn đang đá đểu ta.

Nhưng ta không có bằng chứng.

lúc ta tưởng rằng mọi chuyện đã bụi bặm lắng xuống, thì Yên Nam Châu được người đi.

Lúc đó ta đang ở trong phủ đếm bạc, hắn đột nhiên xuất sau lưng ta.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Yên Nam Châu tiều tụy hốc hác, đã không còn nhận ra dáng vẻ trước kia.

Hắn như ác quỷ trốn thoát khỏi địa ngục, cười với ta: “Yên nhi, ta đến tìm nàng đây.”

Sau đó ta mất đi ý thức.

17

Mười ải Yến thành là thế lực bên mẫu gia của Yên Nam Châu.

Bọn họ Yên Nam Châu đi để ủng hộ hắn làm tân chủ.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, hắn còn tốn công tốn sức mang ta theo, đúng là làm khó cho hắn rồi.

Ta bị trói tay chân nhét vào trong rương.

Không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Chỉ biết ta đang ngày xa kinh thành.

Mỗi ngày Yên Nam Châu đều đích thân đút cơm đút nước cho ta, có lúc còn lẩm bẩm: “Nàng không nỡ để ta chết, nàng vẫn yêu ta đúng không?”

Ta không ăn thì hắn đánh ta, sau đó lại vẻ mặt tự trách ôm lấy ta nói xin lỗi, bảo ta đừng rời xa hắn.

Ta thấy.

Yên Nam Châu hình như sắp điên rồi.

18

Không biết đã qua bao lâu.

Đồ ăn Yên Nam Châu cho ta ngày ít.

Ta bắt đầu hôn mê suốt ngày đêm, đầu óc cũng không tỉnh táo, hôm nay lại xuất ảo giác, nhìn thấy Tư Thành.

Hắn cõng ta chạy trong rừng, ta hết sức lực giơ tay véo má hắn:

“Thả ta xuống.”

Tư Thành dừng bước, đặt ta xuống.

Tiếng truy binh sau cả ta cũng nghe thấy, chứng tỏ khoảng cách rất gần.

“Cõng ta không chạy thoát đâu, ngươi đi trước đi.”

Tư Thành nghiến răng: “Không được.”

Ta nặn ra một nụ cười: “Ta để hết tiền ở tiệm may đó rồi, ngươi biết ở đâu mà, đủ cho ngươi cưới vợ khác đấy.”

“Câm mồm!”

“Hai ký chủ trong một cuốn sách vốn dĩ là quan hệ đối địch, nếu ta chết, chắc ngươi cũng có thể quay về. Trở về thế giới thực, ngươi cũng có thể thành thân, cho nên là, ta chết đi kiểu gì ngươi cũng có lợi.”

“Tần Yên, ngươi muốn chọc ta tức chết phải không?”

Ta lắc đầu: “Ta không gọi là Tần Yên, ta tên là Nguyễn Nguyên.”

Truy binh đã tới.

Tư Thành đặt ta vào bụi cây, một mình đối đầu với hàng chục truy binh.

Dù võ công hắn cao cường, cũng ngày đuối sức.

Bọn họ nhắm vào ta, ta chết đi thực ra hắn chẳng nguy hiểm gì.

Ta đang xông ra, trong đầu truyền đến giọng nói của Tư Thành.

“Ta muốn tất cả số điểm còn lại của mình, hạ lệnh cho nàng. Nguyễn Nguyên, không được ra đây.”

Ta cười một cái.

Điểm đối với ta mà nói đã không còn quan trọng . Điểm âm cũng là chết.

Đằng nào cũng cùng một kết cục thôi.

trước khi lưỡi dao kia đâm vào lưng Tư Thành, ta lao mạnh ra ngoài.

Chắn thay hắn nhát dao chí mạng này.

Ta ở thế giới thực chẳng có gì vướng bận, nhưng Tư Thành thì khác.

Hắn từng nói hắn có bố mẹ cưng chiều hắn, bọn họ đều đang đợi hắn về nhà.

Ta có thể nhận được sinh mệnh của mình đang tan biến.

Trong đầu vang lên tiếng báo của hệ thống: báo! Ký chủ sắp tử vong! báo! Ký chủ sắp tử vong! Đếm ngược mười giây bắt đầu truyền tống, mười, chín…

Tư Thành trở tay chết tên cuối cùng.

Hắn ôm lấy cơ thể ngày lạnh của ta, thần thái bình tĩnh chưa từng thấy:

“Ta biết nàng vẫn chưa đi, nàng nhớ kỹ, ta tên là Phong Vũ, ở phòng bệnh đặc biệt bệnh viện số 1 thành C, ta đợi nàng đến tìm ta.”

19

Ta chết rồi.

Lại chưa chết hẳn.

Ta được hệ thống truyền tống đến một trạm trung chuyển, lúc này mới biết, sự vận hành của cả hệ thống đều cần ký chủ kiếm điểm để duy trì.

Cho nên thất bại ở một thế giới sẽ được đến thế giới khác tiếp tục kiếm điểm.

Chỉ khi kiếm đủ điểm mới có thể trở về thực tại.

Khá lắm.

Hóa ra ở đây ta cũng là kẻ làm công ăn lương thôi!

Ta biết làm sao được, cày cuốc thôi.

Trước khi bị truyền tống đến thế giới khác, ta tiêu hết sính lễ Tư Thành tặng ta, yêu cầu được nhìn hình của hắn một cái.

Hình ảnh hệ thống cho ta xem, là Tư Thành cắm dao vào tim Yên Nam Châu.

Yên Nam Châu không cam lòng hỏi hắn tại sao.

Hắn nói: “Thù thê tử, không thể không báo.”

Yên Nam Châu vẫn chết.

Thế giới sụp đổ, ta không biết Tư Thành sẽ phải đối mặt với điều gì.

Chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ làm thuê, kiếm đủ điểm về nhà.

Sau đó ta trở thành sát thủ, hoa khôi, ăn mày, vu nữ…

Ta xuyên qua hết thế giới này đến thế giới khác.

Hệ thống nói ta sẽ dần dần quên đi những chuyện từ rất lâu trước kia, điều này khiến ta vô cùng hoảng sợ.

Mỗi ngày trước khi ngủ ta đều lẩm bẩm cái tên đó.

Phong Vũ.

Bệnh viện số 1 thành C.

20

Tít tít tít…

Ngày ta mở mắt.

Là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng.

Đập vào mắt là màu trắng chói lòa.

Cô y tá bên cạnh đang ghi chép số liệu cho ta, liếc thấy ta đang mở mắt nhìn cô ấy, cô ấy giật mình.

sau đó vui mừng chạy ra ngoài gọi bác sĩ: “Bác sĩ! Tỉnh rồi! Người bị ngộ độc khí ga tỉnh rồi!”

Ta mở điện thoại đầu giường xem giờ.

Cách lúc ta bị ngộ độc khí ga, đã trôi qua một tháng.

Trực giác mách bảo ta, có một việc rất quan trọng đang đợi ta đi làm.

Ta lật người xuống giường, rút kim tiêm trên tay ra chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải y tá đến kiểm tra phòng, ta kéo cô ấy lại: “Bệnh viện số 1 ở đâu?”

Y tá ngơ ngác: “Chính là ở đây.”

“Phòng bệnh đặc biệt ở đâu?”

“Tầng mười lăm…”

ơn.”

Ta đi thang máy lên tầng mười lăm, tìm từng phòng từng phòng một.

Ở cuối hành lang, ta nhìn thấy tên của Phong Vũ.

Ta cách lớp kính nhìn vào trong.

Trên giường bệnh có một thanh niên đang , dung mạo tuấn tú, má hóp lại có chút gầy gò.

Bên giường có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi, vẻ mặt u sầu tay người thanh niên.

Ta không biết từ lúc nào đã bước vào phòng bệnh.

Người phụ nữ nhìn thấy ta thì sững sờ: “Cô là?”

Ta nhìn người trên giường bệnh, lẩm bẩm thành tiếng: “Tư Thành…”

Người phụ nữ lộ vẻ không vui: “Cô nhận nhầm người rồi, mời cô ra ngoài.”

Nói rồi, bà ấy ấn chuông gọi, ngoài lập tức có mấy vệ sĩ mặc âu phục bước vào, kẹp lấy ta lôi ra ngoài.

Ta vừa vùng vẫy vừa hét: “Tư Thành!”

Người thanh niên không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như đang ngủ vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Trước khi bị lôi ra khỏi phòng bệnh, ta hết sức bình sinh gào lên: “Mẹ nó, anh mà không tỉnh lại là bà đây đi bước đấy!”

Tít ——

Máy móc bên giường bắt đầu phát ra tiếng báo động.

Người phụ nữ hoảng loạn đẩy ta ra chạy ra ngoài: “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Ta nghe thấy một tiếng thở dài.

Người thanh niên trên giường từ từ cử động ngón tay, nhìn về ta, giọng nói dưới mặt nạ thở yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

Hắn nói: “Nguyễn Nguyên…”

“Là em.”

“Em nhếch nhác quá…”

Ta đi chân trần, mặc đồ bệnh nhân, đầu tóc rũ rượi.

Ta vừa cười vừa khóc: “Anh cũng thế khác gì đâu!”

21

Ngày thứ năm sau khi Phong Vũ tỉnh lại, vẫn chưa đi lại được nhiều.

Ta đẩy hắn ra vườn phơi nắng.

Đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi: “Không phải nói Yên Nam Châu thì thế giới sẽ sụp đổ sao? Sao anh không biến mất?”

Phong Vũ nhấc mí mắt lười biếng nhìn ta một cái: “Ai nói anh hắn?”

“Hả?”

“Để lại một hơi thở, hắn thành người sống thực vật. Cuối cùng còn sống thọ phết, sống đến tám mươi tuổi lận…”

Ta tặc lưỡi: “Anh ác thật, cực hình người thực vật này mà cũng nghĩ ra được.”

Nói xong ta mới thấy không ổn.

Dù sao Phong Vũ cũng là hai năm trước tai nạn, bất động trên giường bệnh suốt hai năm.

Ta hỏa tốc chuyển chủ đề: “Anh cũng đợi đủ điểm rồi mới ra à?”

“Anh chưa nói với em sao?”

Ta ngớ người: “Gì cơ?”

“Thế giới Tư Thành đó đã là thế giới thứ mười anh trải qua rồi, điểm của anh đã sớm vượt qua giới hạn có thể tích lũy.”

Ta phản ứng mất nửa ngày mới hiểu.

Vậy thì…

Hắn chỉ cần muốn về thực tại, lúc nào cũng có thể về.

Vậy lúc đầu ban hành mệnh lệnh cho ta, cũng không phải để kiếm điểm, chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.

Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn cười lạnh: “Vậy nên anh có nhiều điểm thế, mà chỉ cho em một nghìn làm sính lễ?”

Hắn cười gượng: “Một nghìn đã là giới hạn tặng tối đa rồi.”

Ta giận quá lại véo vào tay hắn một cái.

Không ngờ đúng lúc bị mẹ hắn nhìn thấy.

Phong tổng sấm rền gió cuốn tức tối đi tới: “Cô gái nhỏ này làm sao vậy, sao lại bắt nạt bệnh nhân , cho dù là bạn bè cũng không thể đùa giỡn như thế.”

Ta: “…”

Phong Vũ lặng lẽ kéo mẹ hắn ra, giọng điệu thấm thía nói: “Mẹ, giới thiệu lại một chút nhé.”

Phong tổng ngơ ngác: “Cái gì?”

Phong Vũ lấy tay ta, mỉm cười: “Vị này là con dâu mẹ, cưới hỏi đàng hoàng đấy.”

Ta cũng mỉm cười: “Mẹ chồng, chào mẹ.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương