Sau kỳ thực tập sư phạm, tôi trở thành nô lệ không công của thầy hướng dẫn.
Thay tiết dạy, chấm bài, viết luận văn, đón con giùm…
Còn bị ông ta dạy đời: “Con gái thời nay đúng là yếu đuối, có tí cực khổ cũng không chịu được!”
Tôi nhẫn nhịn, chỉ mong tốt nghiệp êm xuôi.
Cho đến ngày hôm đó, ông ta dụ tôi vào phòng họp tối om, quay người khóa trái cửa.
Bàn tay nhờn nhớp vòng qua eo tôi.
“Còn giả vờ trong sáng cái gì, theo tôi đi, đảm bảo điểm thực tập xuất sắc. Không thì… đừng mơ qua nổi.”
Nghe đến đây, tôi bật cười.
Ngay trước mặt ông ta, tôi rút điện thoại gọi: “Ba à, kỳ thực tập của con kết thúc rồi.”
Lần này, tôi sẽ khiến ông ta thân bại danh liệt.