Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ngón tay tôi dừng lại.
Tôi lại bấm vào cái avatar toàn dãy số loằng ngoằng, mở trang cá nhân của anh xem.
Bài đăng tài khoản này không nhiều, mỗi một cái đều đủ để chứng chủ nhân chính là bạn trai tôi – Tiêu Duyên.
Chiếc đồng hồ tùy chỉnh tôi tặng anh, chậu cây thủy sinh đặt bàn làm của anh, bàn tay tôi đeo nhẫn trong bức ảnh kỷ niệm năm năm nhau…
Tôi cố trấn định, quay lại nhìn dòng trả lời kia.
“Cô gái của tôi.”
Tôi lớn hơn Tiêu Duyên hai tuổi, anh chưa bao giờ gọi tôi là “cô gái ”.
Còn Thất Tịch…
Năm nay Thất Tịch, anh đội đi công tác, bận tới mức ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi.
Tôi bình tĩnh nhắn cho trợ lý, bảo cô ấy lập danh sách nhân sự bộ phận kỹ thuật đi công tác dịp Thất Tịch.
Ba phút sau, tôi nhận được câu trả lời.
Thẩm Kha, thực tập sinh nữ duy trong đoàn công tác, mới tốt nghiệp một năm, đúng là “cô gái ” đó.
Quả nhiên là cô ta.
Tôi lại nhớ đến chuyện tối qua, khi tôi nhắc tới sau xin nghỉ phép đi du lịch giải khuây.
Dự án lớn trong tay anh đã đến giai đoạn kết thúc, này sẽ hoàn tất, sau vốn dĩ là lúc rảnh rỗi .
còn chưa chờ tôi nói xong, anh đã ngẩng khỏi màn hình, nhàn nhạt đáp:
“ sau anh còn có chuyến công tác mới, tạm thời không rảnh.”
“Em muốn đi đi với bạn thân em đi.”
nhau sáu năm, đây là tiên anh từ chối tôi đi nghỉ.
Từ lúc chúng tôi làm trong một công ty, mỗi năm nghỉ phép đều đi chung.
Cho tới khi tôi phát hiện tài khoản của anh, thấy bài đăng kia, tôi vẫn còn chút may mắn nghĩ rằng anh chỉ đang chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
“Giám đốc Hạ, phó tổng Tiêu đã nộp đơn nghỉ phép ba trước .” Đồng nghiệp nhân sự nói với tôi:
“ sau còn có phó tổng vận hành, một nhân viên pháp vụ, và… thực tập sinh bộ phận kỹ thuật Thẩm Kha, xin nghỉ một bệnh.”
Tôi khẽ cười không tiếng.
Nhắc đến Thẩm Kha, ai cũng ngập ngừng, giọng điệu khó xử.
Tin tức cô ta là cháu gái giám đốc trụ sở lan truyền khắp công ty từ vào làm, ai cũng cho rằng cô ta chỉ tới để làm đẹp hồ sơ.
Chỉ có Tiêu Duyên khi nhắc tới lại vẻ nghiêm khắc công bằng.
“Đều là thực tập sinh, trong mắt tôi chẳng có gì khác biệt.”
suốt một năm qua, sự thiên vị của anh dành cho cô ta càng .
Anh đeo sợi dây đỏ Thẩm Kha tặng ở sau chiếc đồng hồ tôi mua cho anh, nói rằng cô ta mang đi chùa khai quang, anh chỉ đeo để cầu bình an.
Anh để con búp bê Thẩm Kha tặng ở vị trí dễ thấy bàn làm , nói rằng cả ai cũng có, anh không muốn khiến khác nghĩ anh nhắm vào cô ta.
Anh quên kỷ niệm nhau của chúng tôi, lại nhớ mai là tròn một trăm cô ta vào làm, còn đặt trước nhà hàng cô ta thích .
Mỗi tôi hỏi, anh đều nói là tôi đa nghi.
“Cô ấy có thân phận như , tôi chăm sóc nhiều hơn một chút cũng chẳng sao.”
“Đi làm , mấy chuyện nhân tình thái, em cũng làm tới giám đốc , lẽ nào không hiểu?”
Chính vì tôi hiểu quá , nên mới nhẫn nhịn hết này đến khác, cho đến hôm nay, tận mắt thấy “bằng chứng xác thực” kia.
Nếu nói trước đây tôi chỉ lờ mờ nhận trái tim anh đã dần không còn đặt nơi tôi, giờ đây, tôi thật sự có kết thúc .
Tôi ngồi chết lặng trong văn cả buổi chiều, đến tận khi tan ca về nhà, chờ tới lúc Tiêu Duyên tăng ca trở về.
“Tôi thấy đơn xin nghỉ phép của anh ở nhân sự .” Tôi ngả ghế nằm, nghe bước chân anh bước vào cửa bỗng khựng lại.
“Em điều tra tôi? Đây là quyền riêng tư của tôi.” Giọng anh pha chút giận dữ.
“ sao.” Tôi chẳng thèm ngẩng :
“Trong cái gọi là quyền riêng tư của anh, có cả cô gái ấy à?”
nhau sáu năm, tôi hiếm khi dùng giọng điệu như nói với anh.
Tôi nhớ khi anh mới vào công ty, tôi đã là tổ trưởng dự án, lấy hình tượng làm gọn gàng, công tư phân để đứng vững.
Khi đó anh ôm tôi, cười nói khác chỉ thấy vẻ ngoài lạnh lùng của tôi, chỉ có anh mới thấy được sự dịu dàng đa tình .
Từ đại học đến nay, quả thật tôi đã cho anh quá nhiều ấm áp.
Cho tới khi trao đi quá nhiều, anh lại dần trở nên khinh thường.
Đã tôi cũng chẳng cần nể nang nữa.
“ nào? Đã dám làm không dám nhận sao?” Tôi đứng lên, đối diện đàn ông mình sáu năm.
Không khí ngưng đọng, Tiêu Duyên nghiêng mặt, né tránh ánh nhìn của tôi.
2
“Tháng sau, anh có cơ hội được điều sang tổng bộ nước ngoài.”
Lâu thật lâu sau, anh mới mở miệng.
Tôi khẽ nhướn mày, đặt ly nước xuống:
“Chuyện đó liên gì đến anh ngoại tình?”
Tiêu Duyên cau mày, tỏ bất mãn với cách tôi dùng từ:
“Liên ? Hạ Âm, cơ hội được tổng bộ phá lệ đề bạt, ba năm mới có một suất.”
“Em có anh tốn bao nhiêu tâm sức mới bám được vào mối hệ với Thẩm Kha không?”
“Em không hiểu chuyện một chút, thỉnh thoảng cũng nghĩ cho sự vất vả của anh sao?”
Một màn ngụy biện hoa mỹ.
muốn dựa vào Thẩm Kha và ông chú chủ tịch đứng sau cô ta để một bước lên mây.
Lại không muốn mang tiếng “ngoại tình”, còn cố chấp cãi chày cãi cối.
“ anh cứ đi cô gái của anh bước lên con đường lộ.” Tôi mỉm cười nhạt:
“Tiêu Duyên, chúc anh tiền đồ như ý.”
“Hạ Âm, em!” mặt Tiêu Duyên thoáng qua vẻ khó xử, khi nhìn thấy gương mặt tôi bình tĩnh không kẽ hở, lại ngẩn một lát.
mặt tôi không hề có chút bi thương.
Chỉ lạnh nhạt, như ném đi một túi rác không đáng kể.
Tôi tất nhiên anh đang nghĩ gì. Chính vì sự thờ ơ của tôi khiến anh thấy không cam lòng, lại thêm xấu hổ phẫn nộ.
“Anh vất vả tiếp cận, lấy lòng cô ta, em thực sự không là vì cái gì sao?” Anh nghẹn một lúc, cuối thốt hai chữ:
“Anh có vì tương lai của chúng ta tạm nhẫn nhịn, em lại so đo như .”
“ Âm, em đúng là quá có tính kiểm soát.” Ánh mắt anh dò xét tôi:
“Chỉ là một tài khoản riêng, vài câu diễn trò, có đáng để em chất vấn anh như không?”
Anh dường như liều mạng muốn vớt lại chút diện, cố tình khơi gợi cảm xúc của tôi.
Từng câu từng chữ đều muốn biến tôi thành phụ nữ hay nghi ngờ, không cảm thông cho chồng.
Còn anh là kẻ chịu nhục gánh vác, âm thầm hy sinh.
Đáng tiếc, trò đó với tôi chẳng còn tác dụng.
Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ “ điều”.
Trái lại, “kiểm soát” mới hợp với tôi.
“Đúng, tôi kiểm soát rất mạnh.”
“Mạnh đến mức không chịu nổi trong căn nhà tôi bỏ tiền mua, còn đứng một gã bạn trai cũ ngoại tình.”
“Tiêu Duyên, dọn ngoài ngay đi, tôi gọi sẵn công ty chuyển đồ , không cần cảm ơn.”
là, trong tiếng gió rít ngoài cửa sổ và tiếng chửi rủa phẫn nộ của Tiêu Duyên, căn nhà của tôi vào ba giờ sáng lấy lại sự yên tĩnh.
Vì muốn tránh điều tiếng tình công sở, ngay từ Tiêu Duyên không công khai mối hệ của chúng tôi.
Trước kia tôi có hiểu sự lo ngại của anh, giờ nhìn lại, chẳng qua là anh chưa từng coi tôi là duy .