Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

23

Tư Thần bỏ nhà đi .

Tống Ngọc Chi bắt đầu dạy ta học chữ, dạy ta làm thơ đối câu.

Nửa tháng , truyền âm phù của Huyền bay vào.

“Nhóc con, mẫu thân ngươi gặp nạn. Tức tốc tới núi Hồ Lô, cách tám trăm dặm.”

Trong đầu ta “ong” một tiếng, tim co rút đau nhói.

“Ngọc Chi, ta phải ra ngoài một chuyến.”

“Ta đi cùng nàng.” Tống Ngọc Chi lập tức dậy, không chút do dự.

Núi Hồ Lô đúng thật giống một trái bầu khổng lồ.

Chưa vào núi, nghe tiếng nổ vang , rung núi chuyển.

“Yêu quái! Mau thả gia gia ta ra!” Một giọng trẻ con giận dữ quát vang.

Ta phục người trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn lên.

Bảy đứa bé mặc áo yếm đủ màu đang vây quanh một hang núi mà công phá dữ dội.

cửa hang, một bóng dáng quen thuộc.

Xà Tam Nương.

Bà múa cây ý trong tay, huy một bầy yêu tinh cóc tinh, rết tinh bày trận.

“Lũ ranh con! Ông lão ăn trộm dưa muối của ta! Không đền tiền thì đừng mong rời đi!” Bà chửi ầm lên.

Chân ta trượt một cái, suýt ngã.

“Mẫu thân!” Ta hét lớn, lao ra từ bụi cỏ.

Xà Tam Nương quay lại thấy ta, mắt đỏ hoe, vừa mừng vừa lo.

“Thanh nhi? Sao con lại tới? Mau chạy đi!”

Đứa mặc đồ đỏ hét to một tiếng, biến thành to núi, giơ chân đạp xuống.

Ta đẩy Tống Ngọc Chi ra, một tay nâng đỡ chân.

Rầm!

Bàn chân của nó bị ta chặn giữa không trung.

“Lực không tệ.” Ta cười .

là một trận hỗn chiến hỗn loạn.

Ta một mình đánh bảy đứa hồ lô, khiến chúng te tua không ngóc đầu nổi.

Đứa lớn bị ta quật một cú qua vai, nện thẳng xuống .

Đứa hai bị ta ném cát vào mắt, mù tạm thời.

Đứa ba bị ta dùng đá gõ đầy đầu u, khóc lóc xin tha.

Đứa bốn đứa năm thì phun nước phun , ta hiện nguyên hình rồng, nuốt sạch cả nước lẫn .

Đứa sáu tàng hình, ta dùng cảm quan long tộc tóm từ không khí, đánh sưng mông.

Đứa bảy có bảo bối hồ lô, định thu ta vào.

“Thu!” Nó gào lên.

Một luồng hút mạnh mẽ kéo tới.

Ta không hề nhúc nhích, nhưng Tống Ngọc Chi lại bị hút vào, biến mất không thấy.

“Ngọc Chi!” Ta mắt đỏ máu, hoảng loạn.

“Thả chàng ra!” Ta bóp cổ đứa bảy, gào lớn: “Không thì ta bóp nát ngươi thành nước ép hồ lô!”

24

“Đừng đánh, đừng đánh! Tất cả là hiểu lầm thôi!”

Một lão đầu râu tóc bạc phơ từ trong động chạy ra, trong tay vẫn ôm chặt một cái hũ đựng dưa muối.

“Lão già! Trả lại cải muối tuyết của ta!” Mẫu thân ta – Xà Tam Nương – lao lên, định giơ móng vuốt cào người.

“Muội tử à! Tại ta thấy muội muối cải thơm quá, định mượn nếm thử chút thôi!” Ông ta vừa chạy vừa kêu oan: “Ai ngờ bọn cháu ta tưởng ta bị bắt cóc mất !”

Bảy huynh đệ Hồ Lô mặt mũi bầm tím, thành hàng, cúi đầu tiu nghỉu.

Ta cũng hóa lại hình người, đem Tống Ngọc Chi từ trong bảo hồ lô đổ ra.

“Mất hết phong nhã .” Hắn thều thào lẩm bẩm, mặt mũi tái nhợt.

Không ngờ hắn còn cầm trong tay một cây bút lông tí hon, mặt đầy căm phẫn đưa cho Thất Oa một tờ giấy chi chít chữ – thì ra là một bài văn lên án huynh đệ Hồ Lô.

Thì ra lão đầu là một tán tiên ẩn cư, từng gieo một giàn hồ lô bảy sắc.

Hôm ông ta đi ngang qua núi của mẫu thân ta, ngửi được mùi cải muối thơm lừng, không kìm được tham, bèn lén trộm một hũ.

Xà Tam Nương đuổi theo một mạch đến tận núi Hồ Lô, mới gây ra trận náo động .

“Mẫu thân, người không sao là tốt .” Ta ôm mẫu thân, cuối cùng cũng buông được tảng đá trong .

“Khóc cái gì.” Xà Tam Nương hất tay ta ra vẻ chê bai: “Ờ, còn tên sinh là ai?”

“Hắn tên là Tống Ngọc Chi.” Mặt ta hơi ửng đỏ, nhỏ giọng đáp: “Là người con đem yêu.”

Xà Tam Nương đánh giá Tống Ngọc Chi từ trên xuống dưới, mắt đầy soi xét.

Tống Ngọc Chi lễ độ cúi người thi lễ: “Vãn sinh Tống Ngọc Chi, bái kiến bá mẫu.”

Xà Tam Nương phán một câu cuối cùng: “Người thì yếu, mông không cong, sinh con không dễ. Nhưng nếu Thanh Nhi thích, thì tạm chấp nhận vậy.”

Đúng lúc , bầu bỗng bừng sáng, một luồng hỏa quang chói lòa xuất hiện.

Một con hoàng khổng lồ từ hạ xuống, vừa chạm liền hóa thành một thiếu niên tóc đỏ.

Tư Thần trở .

Phía hắn là một đàn chim đông nghịt, rầm rập kéo đến.

“Nghe nơi có đánh nhau?” Hắn chẳng thèm nhìn ta, đi thẳng đến mặt Đại Oa, khí thế ngút : “Bắt nạt người nhà ta? hỏi qua bản tọa chưa?”

“Bản tọa?” Ta nhướn mày.

“Giờ ta là vương của loài chim trong bán kính năm trăm dặm.” Tư Thần giọng: “ đều phải gọi ta là Vương.”

“Được , Gà Vương.” Ta lập tức sửa lời.

Tư Thần lập tức phá công, khóe miệng co giật.

Trong đàn chim phía hắn, thậm chí còn có cả một con kền kền tinh chẳng mấy vui vẻ, miễn cưỡng cùng hô: “ Vương uy vũ!”

25

Chúng ta định cư tại núi Hồ Lô.

Nơi linh khí dồi dào, đúng là thích hợp để tu luyện.

Bảy huynh đệ Hồ Lô chẳng mấy chốc trở thành tiểu đệ của Tư Thần, bám riết theo hắn.

Ta và Tống Ngọc Chi cũng bắt đầu cuộc sống chung thực sự.

Ta vụng học làm một hiền thê lương mẫu.

Ta may áo cho hắn, may xong trông chẳng khác gì lưới đánh cá.

Tống Ngọc Chi lại còn phải ngược lại an ủi ta: “Đây là phong lưu thời Ngụy Tấn, phóng khoáng tiêu dao.”

Nấu ăn ta là một thảm họa càng lớn.

Tống Ngọc Chi càng gầy, sắc mặt càng tệ.

“Thanh Nhi, thật ra chúng ta có thể ăn đan dược bế thực.” Tống Ngọc Chi nhìn đĩa đen sì mặt, giọng yếu ớt.

“Ta muốn chăm sóc chàng.” Ta cúi đầu, kiên quyết : “Muốn giữ được trái tim nam nhân, tiên phải giữ được dạ dày của họ.”

Tống Ngọc Chi thở dài, đặt đũa xuống, nắm tay ta.

“Thanh Nhi, nàng là rồng. Rồng thì nên tung hoành cửu thiên, tận hưởng tự do, chứ không phải hít khói bếp ở căn bếp .”

“Nhưng ta muốn vì chàng mà hóa thành người.”

“Không cần nàng phải biến thành người.” Tống Ngọc Chi nhìn sâu vào mắt ta, mắt đầy bất lực và giằng xé.

Điều hắn yêu là nữ long dám yêu dám hận, gọi gió gọi mưa.

Nhưng điều hắn muốn cưới lại là một nữ tử phàm trần đoan trang, thùy mị.

Mâu thuẫn giữa chúng ta, cuối cùng bùng nổ khi một môn phái tên là Thiên Giáo tìm tới cửa.

26

Thiên Giáo cực kỳ căm ghét nhân yêu kết hợp.

Người đầu là đạo sĩ Thanh Hư, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khiến người ta vừa nhìn thấy kính sợ.

Hắn không hét giết, mà ngay cổng núi, muốn luận đạo Tống Ngọc Chi.

“Người thuộc dương, yêu thuộc âm. Âm dương tương giao, tất gặp thiên phạt.” Giọng hắn vang dội, từng lời mang theo uy nghiêm khó cãi.

“Tống công tử, người kết duyên cùng long nữ , chẳng những hủy đi tiền đồ, mà còn tổn thọ.”

Thanh Hư đạo trưởng ra một phong đầy lời khẩn cầu, đưa cho Tống Ngọc Chi: “Đây là mẫu thân ngươi gửi đến, khóc lóc van xin ngươi trở chính đạo nhân gian.”

“Nhảm nhí!” Ta không nhịn được nữa: “Ta chưa từng hại người. Thiên phạt từ đâu mà có?”

“Bản tính yêu nghiệt vốn ác.” Thanh Hư nhạt nhìn ta, mắt đầy khinh bỉ: “Không phải tộc loại, ắt có dị tâm. là thiên .”

Ta nhìn sang Tống Ngọc Chi, mong mỏi hắn sẽ phản bác, bảo vệ chúng ta.

Nhưng hắn không làm vậy.

Hắn cúi đầu, nhìn chăm chăm vào dưới chân.

“Lời đạo trưởng cũng có phần hữu .” Hắn khẽ.

Một câu , đau còn hơn thiên lôi đánh xuống, ta tan nát.

“Tống Ngọc Chi!” Tư Thần gầm lên, xông tới túm cổ áo hắn:

“Ngươi láo! Thanh Đái vì ngươi mà chẳng thèm làm long nữa! Giờ ngươi quay sang nghe lão đạo là đúng?”

Tống Ngọc Chi đẩy mạnh Tư Thần ra, chỉnh lại cổ áo, nhưng không dám nhìn vào mắt ta:

“Ta nghĩ, nếu ta chết sớm, thì Thanh Nhi phải làm sao? Nàng còn cả ngàn năm phía . Ta quả thật quá ích kỷ.”

Ta không thể để nàng vì ta mà từ bỏ sinh mệnh dài đằng đẵng và tộc quần của mình.

“Ngươi không ích kỷ.” Xà Tam Nương lùng cười, giọng đầy châm chọc: “Ngươi nhát gan. Ngươi sợ. Sợ mắt thế gian, càng sợ cái chết.”

Thân hình Tống Ngọc Chi khẽ lảo đảo, cuối cùng không phản bác.

Thanh Hư đạo trưởng mỉm cười hài :

“Tống công tử quả nhiên là người biết đạo . Chi bằng theo bần đạo núi, tu tâm dưỡng tính, không lo ưu phiền.”

“Ta không cho phép!”

Ta bước ra một bước, long uy trong người bùng phát.

“Ai dám đưa hắn đi, ta sẽ giết kẻ .”

“Thanh Nhi!” Tống Ngọc Chi vội vàng chắn mặt Thanh Hư, hoảng loạn: “Không được vọng động! Thanh Hư đạo trưởng là bậc cao nhân!”

“Ngươi bảo vệ hắn?” Ta không thể tin được, giọng run rẩy.

“Ta làm vậy là vì tốt cho nàng!” Tống Ngọc Chi cũng hét lên ta:

“Ở bên ta, nàng biết khổ cực! Nàng là rồng! Nàng nên trở Đông Hải!”

27

Hôm , Thanh Hư rời đi, nhưng giữa ta và hắn lại mọc lên một chiếc gai vô hình.

Tống Ngọc Chi bắt đầu tránh mặt ta. Hằng đóng cửa đọc sách, cớ nhập tâm mà xa cách.

Ta muốn trò chuyện hắn, nhưng hắn luôn giữ lễ, xa cách nhạt.

“Thanh cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng.”

Hắn gọi ta là “Thanh cô nương”, chẳng còn là “Thanh nhi” thân mật thuở nào.

Ta tìm Tư Thần uống rượu.

“Tỷ, loại nam nhân , chia tay cho .” Tư Thần rót cho ta một chén rượu nồng nặc mùi khét, giận hắn phun ra không kịp nén.

“Ta giới thiệu cho tỷ một người tốt. Tam thái tử Đông Hải long cung, vừa đẹp trai vừa có tiền.”

“Ta không thích Tam thái tử.” Ta nhấp một ngụm rượu, đắng ngắt nghẹn nơi cổ họng, “Ta thích tên sinh ngốc .”

“Hắn không ngốc, mà là tồi.” Tư Thần tức đến nghiến răng:

“Hắn đang muốn lợi dụng cảm giác tội lỗi của tỷ, ép tỷ rời đi, để hắn giữ được cái gọi là danh tiết và nhân đạo.”

“Không phải đâu.” Ta lắc đầu, “Hắn thật nghĩ mình không xứng ta.”

Sự dịu dàng yếu đuối , một lưỡi dao mềm, cứa nát tim gan, khiến ta đau mà chẳng thể nổi giận.

28

Thiên kiếp của ta giáng xuống.

Từ xà hóa long vốn là nghịch thiên, phải chịu chín tầng thiên lôi.

Mây đen phủ đầu, sấm sét rền vang, cả núi Hồ Lô rung chuyển.

Yêu nhỏ trong núi hoảng loạn tháo chạy, ẩn nấp khắp nơi.

“Thanh nhi, mau đến cấm địa núi!” Xà Tam Nương vội vã đẩy ta đi, mặt mày căng thẳng.

Ta trên đỉnh núi, ngẩng đầu đón thiên lôi cuồn cuộn.

Tia lôi đầu tiên giáng xuống, da thịt rách nát, máu tươi đầm đìa.

Tia thứ hai, ba khúc xương gãy vụn, ta gần không trụ nổi.

Tống Ngọc Chi lao ra, nhìn thấy thân thể ta đầy máu, mắt hắn đầy sợ hãi.

“Thanh cô nương! Mau tránh đi!” Hắn hét lớn.

“Không tránh được đâu.” Ta nhìn hắn, bất chợt bật cười, nụ cười đầy thê lương, “Đây là số mệnh của ta.”

Tia lôi thứ ba – tru tâm lôi, mạnh gấp bội.

Ngay lúc lôi quang bổ xuống, một thân ảnh lao vọt qua.

Tư Thần hóa thân thành hoàng rực , không chút do dự che chắn trên đầu ta.

“Đồ ngốc! Ngươi làm gì vậy! Ngươi sẽ chết !” Ta gào thét khản cổ.

“Lão tử là hoàng! hoàng là phải tắm tái sinh!” Tư Thần ngoái nhìn ta, mắt hắn sắc hướng phía Tống Ngọc Chi, khinh thường chẳng hề giấu giếm.

Hắn dốc toàn lực, ném viên Định Phong Châu trong vào tay ta.

sinh, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn! Lão tử là gà, nhưng xương lão tử còn cứng hơn ngươi! Đây mới là nam nhân thực thụ! Long tộc không cần phàm nhân bảo vệ!”

Ầm!

Thiên lôi bổ trúng Tư Thần. Lông vũ vàng óng tản mát khắp , mùi khét lẹt tràn ngập không khí.

Hắn chẳng kêu một tiếng, cắn răng chịu đựng đòn lôi chí tử.

Còn Tống Ngọc Chi – ở xa, bị tiếng sét dọa đến ngồi sụp xuống , hai tay bịt chặt tai.

Một chiếc lông đang cháy bay đến mặt hắn, theo phản xạ hắn liền lau vội đi dính thứ ô uế.

Khoảnh khắc , tim ta nguội hoàn toàn.

Tên sinh từng muốn trừ sạch bất công trần thế, rốt cuộc vẫn là phàm nhân yếu đuối.

Còn con gà suốt mơ làm gà vương , mới là anh hùng thật sự.

Tùy chỉnh
Danh sách chương