Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Ta không đi.

Ta thử chặt đứt xiềng xích kia, nhưng chúng được rèn bằng huyền thiết vạn năm, lại có ấn phong của Thiên Đế, tuyệt đối không động đậy.

“Đừng phí công.”

Một giọng nói lạnh băng vang lên.

Ta quay lại, thấy Thiên Đế và một thần tiên đang cưỡi mây mà đến.

“Đây là thứ nghiệt chủng kia sao?” Thiên Đế đứng trên cao nhìn ta, ánh mắt đầy khinh miệt, “Hôm nay yến đào Vương Mẫu còn thiếu một món chính. Gan rồng tươi, đại bổ vô cùng.”

thần tiên xung quanh phá lên cười, cười khiến người ta buồn nôn.

Toàn thân ta run rẩy, là vì giận dữ đến cực điểm.

“Nói cái gì thiên đạo, nói cái gì từ bi. Các ngươi còn dơ bẩn hơn cả lũ chuột cống. qua chỉ là một thú vật khoác lên mình vảy vàng mà thôi!”

“Vô lễ!” Thiên Đế phất tay áo, một đạo kim quang quất tới.

Ta đánh , ngã đất, phun ra một ngụm máu.

“Bắt lấy. Mổ sống.” Thiên Đế lạnh lùng ra lệnh, đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Một thiên binh áp sát.

“Đứa nào dám động vào nàng!”

Một phượng hót vang động cửu tiêu.

Tư Thần đến rồi.

Hắn đang bốc cháy giữa không trung, hóa thành một con phượng hoàng thực sự, sải cánh rộng trăm trượng, hỏa diễm ngút trời.

“Ngươi là phượng hoàng?” Trong mắt Thiên Đế lóe lên tia thèm khát, giọng lạnh tanh, “Gan rồng tuỷ phượng, hôm nay đủ rồi.”

“Đủ cái ngươi!” Tư Thần lao , tóm lấy ta, “Tỷ, chạy mau!”

Chúng ta định chạy, nhưng thiên la địa võng lập tức bao trùm bốn phía, giam chặt chúng ta.

Ngao Linh xiềng trên cột, bỗng phát ra một long ngâm bi ai chấn động trời đất.

“Không được tổn thương con ta!”

Nàng thiêu đốt long châu bản mệnh của chính mình.

Ầm!

Cột trời rung chuyển dữ dội, cả băng nguyên sụp đổ.

Trong lúc hỗn loạn, Ngao Linh phun ra một viên châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Viên châu thẳng vào trán ta, lập tức hòa tan nhập vào.

Sức của ta bùng nổ, vảy xanh toàn thân chuyển thành đỏ máu, đó là thù hận cực độ đang dẫn đường thân ta.

“Thanh nhi… sống… không cần báo thù… chỉ cần tự do…”

Trong long châu còn mang theo tia thần niệm cuối cùng của nàng: “Thiên đình dựa vào long mạch hạ để giữ ổn định, ta giam là lấy tự do đổi lấy trăm năm an dưới hạ … đừng lật đổ… hãy đoạn tuyệt…”

nàng hóa thành tro bụi khắp trời trong biển lửa.

“Mẫu thân!!” Ta gào lên, xé tim rách phổi.

35

Ta hoàn toàn điên rồi.

Nhận được món quà cuối cùng của mẫu thân, cơ ta lột xác hoàn toàn.

Vảy xanh chuyển thành ánh bạc chói mắt.

Sức bộc phát tăng gấp mười lần.

“Ta phải giết hết các ngươi!”

Ta hóa thành cự long ngàn trượng, tung hoành trong thiên đình, hủy diệt không kiêng dè.

Dao Trì ta lật tung, nước tiên bên trong tuôn trào khắp nơi.

Cây đào Tư Thần thiêu sạch, chỉ còn trơ lại gốc cháy đen.

“Mau! Mời Phật Tổ Tây Thiên!” Thiên Đế hoảng hốt chui dưới gào lên.

Ta chém giết đến tận Nam Thiên Môn, toàn thân đẫm máu.

“Thanh Đái! Đủ rồi! Không đi thì không còn kịp !” Tư Thần gào to trên lưng ta.

Ta phun ra hơi thở cuối cùng, thiêu hủy mọi thứ trước mặt.

“Hôm nay ta, Ngao Thanh, thề rằng: Từ nay Long tộc không chịu sự quản lý của thiên đình! Biên chế thiên đình lão tử không thèm! trái lời thề, thiên tru địa diệt!”

Lời thề vừa dứt, một đạo thiên lôi bổ , không giáng vào ta, mà đánh thẳng vào biển hiệu Nam Thiên Môn, để lại một vết nứt to tướng.

Long tộc và thiên đình, từ đó đoạn tuyệt.

Chúng ta phá vỡ Nam Thiên Môn, nhảy thẳng tầng mây.

Sau lưng, là truy đuổi của vô số thiên binh.

“Đi ?” Tư Thần hỏi.

“Về nhà.” Ta nói, “Về nhân gian.”

Ta rốt cuộc hiểu vì sao mẫu thân cam tâm lột vảy, vẫn ở lại cái nhà tranh rách nát đó.

Bởi vì nơi đó có khói bếp nhân gian, có nơi gọi là “nhà”.

Còn nơi đây, chỉ là một lò mổ lấp lánh vàng son.

36

Chúng ta rơi một ruộng lúa.

Ta gãy toàn xương, biến lại thành một con tiểu xà xanh.

Tư Thần thành một con gà trụi lông, toàn thân trơn nhẵn.

Chúng ta nằm sõng soài trong bùn, nhưng lại bật cười ha hả, cười đến chảy nước mắt.

“Sướng quá!” Tư Thần cười vang, “Ta thiêu cháy râu của Thái Thượng Lão Quân, lão già đó tức đến nhảy dựng lên.”

“Thấy rồi.” Ta đau đến nhăn mặt, giọng yếu ớt, “Ta còn đá vào mông Thiên Đế, suýt hắn đứng không vững.”

Một lão nông đi tới.

“Ái chà, gà nhà ai với rắn nhà ai thế này? Trông thật tội nghiệp.”

Lão không đánh chết chúng ta, mà nhẹ nhàng nhặt về nhà.

Nhà lão nông rất nghèo, nhưng ngày nào cũng bắt sâu chúng ta ăn, chăm sóc cẩn thận.

“Chúng sinh đẳng mà.” Lão ngậm tẩu thuốc, giọng điềm đạm.

Một câu “chúng sinh đẳng” này, còn và chân thành hơn một vạn lần mấy bài kinh tụng của lũ thần tiên thiên đình.

Trong những ngày dưỡng thương, ta bắt suy nghĩ thật sự.

Thân phận không quan trọng, quan trọng là sống ra sao đáng với bản thân.

Ta cũng hoàn toàn buông bỏ chấp niệm với Tống Ngọc Chi.

Mối tình ấy, qua chỉ là một cảnh sắc lướt qua trong dòng đời dài đằng đẵng của ta.

Giờ ta nhìn Tư Thần, càng nhìn càng thấy thuận mắt, tim thấy ấm áp.

“Này, Tư Thần.”

“Gì?”

“Chờ mọc đủ lông, chúng ta sống tạm với nhau nhé.” Ta nhìn hắn, giọng cười khẽ.

Tư Thần ngẩn ra, mặt đỏ ửng.

“Ai thèm sống tạm với tỷ. Nhưng mà, tỷ thành tâm thành ý cầu xin, bản tọa sẽ miễn cưỡng suy nghĩ một chút.” Hắn miệng nói.

37

Thương lành rồi, chúng ta trở về Hồ Lô Sơn.

Nương thấy chúng ta, lặng lẽ lấy ra hai đôi đũa mới.

“Về là tốt. Dưa muối vừa ngon rồi, ăn vừa miệng.” Bà nói thản.

Nhưng ta nghe được một tin, làm tim ta run rẩy.

Tống Ngọc Chi chết rồi.

Hắn không trở lại kinh thành, mà về lại huyện Khánh.

Dốc hết tâm huyết viết một quyển sách, tên là “Thanh Xà truyện”.

Trong sách, con thanh xà hóa rồng, phiêu lãng cửu thiên, còn thư sinh kia, đời đời canh giữ dưới tháp, si tình không đổi.

Chưa kịp viết xong, hắn bệnh, đèn khô dầu cạn.

Trước khi chết, hắn dặn người đốt hết bản thảo, không để lại chút vết tích nào.

“Không trách nàng. Chỉ trách thế đạo này, không ta dùng thân phận phàm nhân để bảo vệ long của ta.” Nghe nói đó là di ngôn cuối cùng của hắn, “Tất cả đều sai rồi. Nàng không cần phi thăng, nàng vốn là tốt nhất.”

Ta đến trước phần mộ hắn, cỏ mọc xanh rì.

Ta rót một chén rượu, tưới lên đất.

“Tống Ngọc Chi, ta không hận ngươi .”

“Kiếp sau, đừng làm thư sinh . Làm một tên ngốc vui vẻ đi.”

Rượu đổ lên đất, lập tức bốc hơi mất, có người lặng lẽ bên cạnh, uống cạn chén rượu ấy, tiếp nhận sự tế lễ muộn màng của ta.

38

Cuộc sống dần trở lại với sự yên và nhộn nhịp vốn có.

Nhưng gần đây mẫu thân ta có chút khác lạ.

Người bắt ra ngoài thường xuyên, lần nào trở về cũng mình đầy thương tích.

“Mẫu thân, người lại đi thế?” ta lo lắng hỏi.

“Huấn luyện binh mã.” Xà Nương vừa lau đại đao vừa đáp.

“Huấn luyện cái gì?”

“Thiên đình ức hiếp mình vậy, lão nương nuốt không trôi cục tức này.” Bà vỗ đao lên , ánh mắt kiên quyết, “Ta liên lạc với Hắc Hùng tinh, Dã Trư tinh, còn cả lũ già Hoàng Thiên Bá.”

“Chúng ta sẽ thành lập Liên minh Yêu .”

Ta dở khóc dở cười: “Mẫu thân, sức mình làm sao đánh lại thiên đình?”

“Ai nói là đánh? ta sẽ làm cấm vận kinh tế!” Bà cười đắc ý.

“Hả?” Ta hoàn toàn không hiểu.

“Thần tiên thiên đình ấy, ăn mặc dùng gì phải đều dựa vào hạ cung phụng? lũ yêu tinh tụi ta không chịu làm việc , để xem họ còn dám lên mặt đến !”

Thế là, một cuộc đại bãi công rầm rộ bùng nổ trong Yêu .

Thổ Địa không ai khiêng kiệu, phải tự mình cuốc .

Hà Bá không còn cá tôm sai khiến, cái gì cũng phải tự làm.

Lò luyện đan không có đồng tử quạt gió, hiệu suất luyện đan tụt dốc.

Thiên đình rối loạn hoàn toàn, oán than khắp nơi.

Rất nhanh, công văn thiên đình buộc phải thay ngọc giản bằng giấy trắng phàm trần, thần tiên ai cũng kêu ca: “Đồ phàm tục này thô lắm, sánh được linh khí của long tộc cung phụng.”

Nhìn thần tiên cao cao tại thượng ấy phải tự tay giặt quần lót, ta thực sự thấy hả dạ.

39

Ba năm sau.

Hồ Lô Sơn đèn hoa rực rỡ, tràn ngập hỷ khí.

Hôm nay là đại hôn của ta và Tư Thần.

Không có yến tiệc đào, cũng có kiệu hồng mười dặm, mọi thứ đơn giản mà ấm áp.

Có bảy tiểu Hồ Lô mặc lễ phục mới làm hoa đồng, vừa chạy vừa la.

Có Lý Huyền làm chứng hôn, say đến đỏ mặt tía tai.

Có Xà Nương chủ hôn, cười không khép miệng.

Tư Thần khoác áo cưới đỏ thắm, thần sắc bổng, phong độ hiên ngang.

“Nương tử.” Hắn nắm chặt tay ta, chân thành cam kết: “Ta đảm bảo, sau này bất kể là kền kền thiên đế, ai dám động vào nàng một cọng tóc, ta sẽ thiêu sạch chúng.”

Ta nhìn hắn, trong mắt chỉ còn mỗi bóng dáng hắn, dịu dàng và vững vàng.

“Được.” Ta mỉm cười gật , “Nhưng sau này không được đốt thủng drap giường .”

“Tuân lệnh!” Hắn đáp lớn.

Đêm động phòng hoa chúc.

Chúng ta ngồi trên nóc nhà, đối diện ánh trăng mà uống rượu giao bôi.

“Thanh Đái, nàng có tiếc nuối gì không?” Tư Thần hỏi.

“Có chứ.” Ta nhìn trăng trên cao, “Tiếc là không cứu được mẫu thân, tiếc là không thay đổi thế tàn khốc này.”

“Nhưng mà,” Ta nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, “Chỉ cần nhìn thấy chàng, cảm thấy viên mãn vẫn nhiều hơn một chút.”

Có một người, biết nàng lạnh nóng, hiểu nàng buồn vui, vẫn ở bên rời, dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nàng.

Vậy là đủ rồi.

40

Về sau.

Ta sinh ra một cái trứng.

“Rốt cuộc là nở ra rồng nở ra gà vậy?” Xà Nương xoay quanh cái trứng to tướng, tò mò không thôi.

“Mặc kệ.” Tư Thần ưỡn ngực đắc ý, “Chỉ cần là giống của ta, thì chắc chắn là nhất.”

Vỏ trứng nứt ra, vang lên một “rắc” giòn tan.

Chui ra là một sinh linh nhỏ bé có sừng rồng, có cánh sau lưng, toàn thân bao phủ vảy vàng.

Nó mở mắt, hắt hơi một cái.

ẦM!

Một đạo lôi hỏa vàng kim phụt ra, làm nổ tung hũ dưa cải tuyết mà Xà Nương vừa muối xong, nước văng tung tóe.

“Tội nghiệp ta quá mà!” Xà Nương cầm cái dũa sắt rượt theo, “Cái thứ phá của nhà ngươi!”

Nhóc con kia vỗ cánh lên, cười khanh khách, cười giòn tan.

Ta và Tư Thần nhìn nhau, chỉ biết cười bất lực.

Đây chính là cuộc sống.

Ta là Ngao Thanh. Cuối cùng mới nhận ra, làm một con long yêu tự tại, vẫn là sung sướng nhất.

ngươi có dịp đi ngang qua Hồ Lô Sơn, nhớ mang theo hai vò rượu ngon, để ta cùng nếm thử.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️

Chào mọi người! truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì mình 1 like, 1 luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng chiếc bóng, thả tim để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương