Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Thừa tướng nhìn ta với ánh mắt đầy tán thưởng: “Hòa nhi quả không hổ là con ruột của ta, mưu lược ngang dọc, mang phong thái của ta thời trẻ!”

Chủ mẫu tự hào: “Con do ta sinh ra, sao có thể kém cỏi được!”

Trong phút chốc, họ trở vô cùng thân thiết với ta. “Nhưng này, biết tìm đâu ra một mối hôn sự?”

Ta cười nói: “Vị thư sinh Trương Văn Tuyên đã tố cáo Đoạn Nguyên hôm đó, tuy gia cảnh bần hàn nhưng con người cũng coi là chính trực, thà.”

“Trương Văn Tuyên đó ngay cả một cái công danh cũng chưa có…” Chủ mẫu theo bản năng lo lắng Giang Cẩm Vinh gả qua đó sẽ khổ cực, nhưng rất nhanh bà đã hạ quyết tâm: “Thôi bỏ , nó vốn dĩ cũng xuất thân hèn kém, gả cho Trương Văn Tuyên đã là trèo cao rồi, ta cần phải lo liệu cho nó !”

Chuyện đã định đoạt, ta hầu hạ nương nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Giang Hạo Vũ và Giang Cẩm Vinh bị tách ra cấm túc.

Trương Văn Tuyên nhận được tin vui về hôn ước, đặc biệt đến cảm tạ ta: “ thư quả nhiên giữ lời hứa.”

Ngày ta trọng sinh trở về, thời gian gấp rút, ta chỉ kịp mua chuộc Trương Văn Tuyên đang lảng vảng ở nội viện. “Hôm đó ta phái ngươi đến sơn phục kích Đoạn Nguyên, ngươi làm rất tốt. Ta đã hứa sẽ sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự tốt để đền ơn. Gả Giang Cẩm Vinh cho ngươi, ngươi có hài lòng không?”

Trương Văn Tuyên vái một cái: “Quá hài lòng rồi ạ! Tuy là thiên kim nhưng dù sao cũng được phủ Thừa tướng dốc lòng nuôi dạy, coi như sinh trèo cao rồi!”

Trương Văn Tuyên thi cử nhiều năm không đỗ, được vào phủ Thừa tướng học nhờ hoàn toàn là nhờ tài nịnh hót. Hắn thông minh hơn Đoạn Nguyên một chút, nhưng gia thế, tài học, phẩm hạnh đều chỉ là một “Đoạn Nguyên thứ ” mà thôi.

Kiếp trước, Giang Cẩm Vinh cố tình chọn một tên “phượng hoàng nam” để vấy bẩn ta. , ta trả lại y nguyên cho nàng ta.

27

Sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, ta xách theo chút đồ ăn tự làm đến Thần vương phủ. Cố Chiêu thực sự bị tổn thương sâu sắc, ngài ấy đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Thấy ta đến, ngài ấy tựa người dậy, lặng lẽ nhìn ta múc canh ngân nhĩ vào bát.

Ta đút cho ngài ấy một miếng, ngài ấy ngược lại: “Nàng không cho đường sao?”

Ta vội nếm thử một miếng: “Xin Vương gia, ta lại quên cho đường rồi.”

Ngài ấy đùa một câu: “Đám con các nàng không phải thích ăn ngọt sao? Thế mà cũng quên cho đường được.”

nhỏ ở bên mẹ nuôi, bà ấy không cho ta chạm vào đường trong nhà, nói là đường rất đắt, ta không xứng được ăn.”

Ta như vô tình nhắc lại chuyện cũ, vô tình để lộ cổ tay. Cố Chiêu quả nhiên nhìn thấy một vết sẹo cũ trên cánh tay ta. Ngài ấy nắm lấy cổ tay ta : “Hôm đó ta ý loạn tình mê, thế mà không phát hiện trên người nàng có một vết sẹo cũ như thế này, ai làm nàng bị thương?”

Ta ấp úng: “Vương gia đừng , nói ra sợ làm bẩn tai ngài.”

“Nói.” Ngài ấy ra lệnh, ta chịu mở lời:

“Ngày hôm đó tỷ tỷ nói trước mặt mọi người rằng ta do nữ nuôi , nàng ta không hề vu khống ta. Mẹ nuôi của ta, cũng chính là mẹ ruột của Giang Cẩm Vinh, quả thực là một vũ trong lầu xanh.”

Năm đó bà ta mang thai con của khách nhưng không tìm thấy đứa bé. Bà ta dựa vào mối quan hệ của mình, nghe ngóng được phu Thừa tướng hôm đó sẽ lên núi, đã thuê một nhóm người đóng kẻ cướp, dồn ép phu Thừa tướng đang mang thai vào một ngôi miếu đổ nát.

“Trong ngôi miếu đó, người cùng sinh con. Mẹ nuôi đã tráo đổi đứa trẻ, bà ta tìm cho con mình một nơi nương tựa tốt đẹp, còn ta chỉ có thể theo sau bà ta kiếm sống qua ngày.”

Ta vuốt ve vết sẹo: “Năm ta tám tuổi, bà ta bị khách hành hung, ta lao vào bảo vệ bà ta thì bị mảnh vỡ bình hoa văng trúng tay. Vết thương này rất sâu, mẹ nuôi sau đó còn mắng ta, nói cánh tay ta trở xấu xí, sau này không nhảy được điệu đẹp .”

“Sau này bà ta chê ta nhát gan, bắt ta ra đường hát kiếm tiền. Ta còn nhớ ngày hôm đó khi đang vụng về nhảy trên phố, tình cờ gặp được thiên kim phủ Thừa tướng ra dạo chơi. Cỗ xe ngựa đó lộng lẫy, trên đó treo chuông gió bằng lông vũ, lướt qua còn ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng.”

“Ta lén nhìn vị thiên kim trong xe, trên đầu nàng ta cài đóa hoa bằng lưu ly, trên người mặc váy phấn bằng tơ vàng, trên tay đang đùa nghịch một con thỏ xù lông. Ta nhìn đến ngây người.”

“Mẹ nuôi che mắt ta lại, nghiêm giọng cảnh báo, nói người ta là thư thiên kim, không phải hạng người như ta có thể dòm ngó. Bà ta bắt ta không được phép có cả sự ngưỡng mộ, vì ta mãi mãi không xứng đáng có được cuộc sống như vậy.”

“Nhưng không được mấy ngày, bà ta lại chỉ tay vào phủ Thừa tướng uy nghiêm, nói nếu ta đẹp thì có thể vào đó cho vị thư thiên kim vừa rồi xem để nhận ít tiền thưởng. Sau này ta hiểu, bà ta chỉ là nhớ con ruột của mình thôi, ép ta luyện tốt để dẫn bà ta vào phủ Thừa tướng nhìn mặt con ruột.”

“Và điều kiện để vào phủ Thừa tướng là bà ta ta tự rạch nát khuôn mặt mình.”

Nói đến đây ta dừng lại, mỉm cười : “Vương gia, có phải ngài chưa từng thấy ta nhảy không?”

Ta đứng dậy khỏi giường, đôi tay uyển chuyển vươn ra, lộ ra đôi cánh tay đầy vết thương cũ, xoay người nhảy . Nhưng chưa nhảy được mấy cái, đã bị Cố Chiêu ôm lấy từ phía sau.

“Xin nàng, Cẩm Hòa.” Ngài ấy tựa đầu vào vai ta, nghẹn ngào xin : “Ngày hôm đó không mặc kệ đám người lấy nỗi đau quá khứ của nàng ra sỉ nhục nàng. Giang Cẩm Vinh đã cướp mất cuộc đời của nàng, ta không để nàng ta làm tổn thương nàng thêm .”

Cổ họng ta nghẹn lại, dịu dàng nói: “Ta không sao đâu, ngài xem, đã khổ tận cam lai rồi.”

28

“Thực ra tình cảm ta dành cho Vương gia không hề ít hơn Giang Cẩm Vinh.” Ta khẽ kể: “Vương gia có biết ta được nhận lại phủ Thừa tướng như thế nào không?”

“Chính là ngài thanh lọc quan lại tham nhũng nhà họ Thẩm trên triều đình, mà viện của mẹ nuôi ta chính là nơi nhà họ Thẩm tiêu tán của cải. Ngày hôm đó quan binh điều tra viện, người dẫn đầu chính là anh trai của nương ta, cũng chính là Đại lý tự khanh. Cậu đã phát hiện ta và nương nhỏ trông rất giống nhau nảy sinh nghi ngờ, điều tra mãi nhận lại ta về phủ Thừa tướng. Trong lòng ta vô cùng cảm kích Thần vương điện hạ.”

Cố Chiêu biết chuyện này, ngài ấy nhìn ta bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Hóa ra chúng ta sớm đã có duyên phận. Suýt chút là đã để lỡ mất nàng rồi.”

Ngài ấy nâng mặt ta lên, dịu dàng hôn một cái. Nụ hôn này chứa chan sự đau lòng và hối .

Khi một người đàn ông bắt đầu xót xa cho ngươi, cảm thấy có với ngươi, thì ngày ngài ấy yêu ngươi cũng không còn xa .

Ta không nói với Cố Chiêu rằng, viện đang hỗn loạn, mẹ nuôi sợ ta lộ diện trước mặt quan binh định ngăn cản. đó ta chỉ nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta, thế là khi bị bà ta ôm chặt trong lòng, ta đã ma xui quỷ khiến rút chiếc trâm cài trên đầu bà ta ra, đâm thẳng vào gáy bà ta!

Sau đó ta hoảng loạn bỏ chạy, đâm sầm vào lòng vị đại đang làm nhiệm vụ. Vị đại đó thấy gương mặt ta thì vô cùng chấn động — sau này ta biết, vị Đại lý tự khanh đó chính là anh trai của mẹ ruột ta. Ta của năm mười bảy tuổi giống hệt mẹ ruột còn trẻ. Hiệu suất làm việc của Đại lý tự khanh cực cao, rất nhanh sau đó ta đã được chứng minh là thiên kim của phủ Thừa tướng. Thiên kim sở hữu rất nhiều thứ. Ví dụ như hôn ước với Thần vương phủ, vốn đã có từ khi ta chào đời.

Ta ôm chặt lấy Cố Chiêu, vừa là ôm người đàn ông ta hằng ngưỡng mộ, vừa là ôm lấy tương lai tươi sáng của mình. Ta chỉ đang giành lấy vốn dĩ thuộc về mình mà thôi.

29

Sau ngày hôm đó, Cố Chiêu không bao han về Giang Cẩm Vinh . ngày trước đại hôn, Giang Hạo Vũ bị Thần vương phủ tạm thời điều đến biên giới phía Đông, lệnh phải khởi hành ngay lập tức. Quân lệnh khó cưỡng, Giang Hạo Vũ khi trời chưa sáng đã phải lên đường tòng quân trong sự đưa tiễn của nương với tâm trạng không cam tâm tình nguyện.

Một ngày trước đại hôn, Giang Cẩm Vinh biết tin mình được sắp xếp hôn sự. Nha hoàn cố tình chỉ nói một nửa, khiến Giang Cẩm Vinh lầm tưởng mình sẽ gả cho Giang Hạo Vũ.

Khi ta bước vào lầu, nàng ta đang hào hứng thử bộ hỷ phục và mũ phượng vừa được mang đến. “Mấy thứ hỷ phục trang sức này sơ sài quá, Giang Hạo Vũ là con trai độc nhất của Thừa tướng, sau này ta sẽ là nữ chủ của Giang gia, dù thời gian gấp rút thì sao các ngươi dám chậm trễ ta như vậy?!”

Nàng ta mắng mỏ nha hoàn mang đồ đến, vừa quay người lại thì thấy ta. Các nha hoàn đã sớm bị ta cho lui ra . Trong phòng chỉ còn lại chúng ta đối diện nhau dưới ánh hoàng hôn.

Giang Cẩm Vinh thấy ta liền đặt đồ trang sức xuống: “Giang Cẩm Hòa, ngươi còn dám đến đây sao?”

Ta cười ngược lại: “Tại sao ta không dám? Người làm chuyện khuất tất đâu phải là ta, chuyện hạ thuốc Giang Hạo Vũ là do tỷ làm đúng không?”

Khóe mắt Giang Cẩm Vinh giật nảy, ánh mắt trở độc ác. Ta vạch trần âm mưu ngày hôm đó của nàng ta: “Cố tình để huynh ấy đến chọc giận ta, rồi mượn danh nghĩa xin để dẫn ta qua đó.

Giang Hạo Vũ trúng thuốc mất sạch lý trí, lực tay của huynh ấy lại , chỉ cần ta bước vào căn phòng đó, tỷ sẽ khóa cửa từ bên . Rồi đợi đến thời điểm thích hợp sẽ đánh động nương và Thần vương. Như vậy, ta sẽ trở thành tội loạn luân với anh trai ruột. Không chỉ nương chán ghét ta, mà hôn sự với Thần vương phủ cũng sẽ tan thành mây khói. Tỷ tỷ à, tâm tư độc ác!”

Ta giễu cợt nhìn quanh người nàng ta: “Ngươi biết tại sao ta dễ dàng nhìn thấu kế mưu của ngươi không? Bởi vì chiêu trò thế này, từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, đã thấy vô số lần trong lầu xanh rồi. Ngươi lên ở phủ Thừa tướng nhưng thủ đoạn hèn hạ này lại có thể tự học mà thành thạo như vậy. Quả không hổ là con của nữ, trong người chảy cùng một dòng máu đê tiện.”

“Ngươi dám sỉ nhục ta!!!” Giang Cẩm Vinh bị ta chọc giận, vung tay định tát ta, ta chặn cổ tay nàng ta lại và giáng trả một cái tát!

“Giang Cẩm Vinh, hãy nhớ , ta làm với ngươi chẳng qua chỉ là ‘gậy ông đập lưng ông’ mà thôi!”

Giang Cẩm Vinh bị ta tát lệch mặt, nàng ta nhục nhã đến đỏ cả mắt, nghiến răng nói: “Ngươi cứ đắc ý ! Sau này trong cái nhà này, ngươi đều phải gọi ta là tẩu tẩu, kính trọng ta như bậc bề trên!!”

Ta nhìn người trước mặt như nhìn một kẻ ngốc, bỗng nhiên che miệng cười . “Ngươi cười cái !” Giang Cẩm Vinh bị tiếng cười của ta làm cho bất an lo lắng.

Ta vỗ vai nàng ta đầy ẩn ý, không nói thêm lời nào.

30

Quốc sư chọn ngày đại hôn cho Thần vương là một ngày lành tháng tốt không thể chê vào đâu được. Hôn sự của Giang Cẩm Vinh cũng được tổ chức ké vào ngày lành này. nàng ta xuất giá, Thừa tướng và chủ mẫu đều không lộ diện, chỉ có nha hoàn qua loa trang điểm cho nàng ta.

Cho đến khi lên hoa, Giang Cẩm Vinh cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn quanh tìm kiếm: “Giang Hạo Vũ đâu? Hôm là đại hôn của ta và huynh ấy, sao huynh ấy mãi không lộ diện?”

Trong tầm mắt nàng ta bỗng xuất hiện một tân lang: “Nương tử, nàng đang tìm ta sao?”

“Trương Văn Tuyên, sao lại là ngươi!?” Giang Cẩm Vinh nhận ra vị thư sinh đã tố cáo mình.

“Nương tử nói đùa rồi, không phải ta thì còn là ai chứ?” Trương Văn Tuyên cười hì hì nắm lấy tay Giang Cẩm Vinh, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Nương tử, nàng thơm quá.”

“Láo xược!!” Giang Cẩm Vinh rụt tay lại, tức giận tát Trương Văn Tuyên một cái: “Hôm là đại hôn của ta, ngươi không sợ Giang Hạo Vũ đuổi ngươi ra khỏi phủ Thừa tướng sao?!”

“Nàng nói Đại công tử à? Huynh ấy sớm đã tòng quân rồi, khởi hành từ hôm kia, chắc đã ở biên giới rồi.”

Giang Cẩm Vinh không thể tin nổi: “Ngươi nói láo! Huynh ấy không có ở đây thì ta gả cho ai?”

Trương Văn Tuyên ngẩn người, xoa xoa tay: “Nương tử vẫn chưa biết sao? Người hôm nàng gả chính là ta mà! Thừa tướng đại sớm đã gả nàng cho ta rồi. Đêm chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

Giang Cẩm Vinh trừng mắt, nàng ta không dám tin: “Không thể nào, nương không thể bỏ rơi ta như thế, Giang Hạo Vũ cũng không dám phụ ta như thế!”

“Nương tử sớm đã thân bại danh liệt rồi, phủ Thừa tướng không còn ai bảo vệ nàng đâu. đây nơi nương tựa duy nhất của nàng là làm vợ Trương Văn Tuyên ta đây!”

“Không, không!! Ta gặp Thừa tướng, ta gặp chủ mẫu!!”

Giang Cẩm Vinh định chạy ra sảnh trước nhưng bị đoàn đưa dâu chặn đường. Bà ma ma dẫn đầu nói: “Sảnh trước là hôn lễ của Thần vương và Thần vương phi, hạng người như ngươi đừng hòng đến phá đám chuyện của phủ Thừa tướng!”

“Người ? Ta là đích nữ thiên kim của phủ Thừa tướng!”

Bà ma ma cười nhạo: “Phủ Thừa tướng chỉ có một vị thiên kim , đó chính là Giang Cẩm Hòa! Ngươi chẳng qua chỉ là một món hàng được tráo đổi vào đây, Thừa tướng đã không thể dung thứ ngươi , ngươi chẳng khác người cả! Biết điều thì ngồi vào hoa rời khỏi phủ Thừa tướng, nếu không đừng trách chúng ta ra tay xua đuổi, khiến cô nương mất sạch mặt mũi!”

Giang Cẩm Vinh này nhận ra mình đã bị phu thê Thừa tướng hoàn toàn bỏ rơi.

Nàng ta đoán được lần này đụng đến Giang Hạo Vũ là đã gây ra họa , nhưng trước đây nàng ta cũng từng phạm lầm , nương tối đa chỉ lạnh nhạt với nàng ta một ngày rồi sẽ lại đến dỗ dành thôi, tại sao lần này lại khác, tại sao lại khác…

Bà ma ma đó buông một câu trúng tim đen: “Chiếm vị trí thiên kim lâu như vậy, quên mất mình chỉ là con tu hú chiếm tổ rồi sao? Mau đưa nó lên hoa cho ta, đừng để lỡ lành!”

Gia đinh nửa trói nửa lôi Giang Cẩm Vinh lên hoa. Nàng ta vùng vẫy phản kháng, làm rối tung cả mũ phượng trên đầu. Nghe thấy tiếng nhạc linh đình náo nhiệt ở sảnh trước, nàng ta gào thét điên cuồng: “Không thể nào! Ta là thiên kim phủ Thừa tướng! Ta là người trong lòng của Thần vương! Tệ nhất ta cũng phải gả cho đích tử Thừa tướng! Các người sao dám đối xử với ta như vậy!!”

! Nương!! Con oan ức quá! Sao người có thể nhẫn tâm như thế! Sao người có thể nhẫn tâm như thế!!”

Bà ma ma không kiên nhẫn nói: “Bịt mồm nó lại!”

Trương Văn Tuyên đích thân lấy một chiếc khăn tay, bóp cằm Giang Cẩm Vinh bịt miệng nàng ta lại. Hắn cười nói: “Đừng mơ mộng chuyện thiên kim Thừa tướng hay Thần vương phi , thứ đó đều là của người khác rồi.” Hắn vỗ vỗ má Giang Cẩm Vinh: “Nàng ấy mà, hợp với ta nhất!”

Cuối cùng, Giang Cẩm Vinh bị trói chặt chân tay nhét vào chiếc hoa chật hẹp. Đoàn đưa dâu chỉ có mười mấy người thổi kèn gõ trống qua loa. ngang qua cổng phủ Thừa tướng, Giang Cẩm Vinh liều mạng thò đầu ra , chỉ thấy chính môn của phủ Thừa tướng chăng đèn kết hoa, khách khứa tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng.

Giữa tiếng reo hò của mọi người, Thần vương đang cẩn thận bế vị thiên kim phủ Thừa tướng trên mình đầy vàng ngọc, không nỡ để Vương phi bước một bước nào, trực tiếp bế lên xe hoa mui trần sáu ngựa kéo. Thập lý hồng trang, khắp thành thơm nức mùi hỷ.

Giang Cẩm Vinh ghen tị đến rơi nước mắt — đây chính là hôn lễ mà nàng ta hằng ao ước trong mơ. Nhưng đây, nàng ta chỉ có thể ngồi trong chiếc hoa chật hẹp, đơn sơ, gả cho một tên thư sinh nghèo hèn không chút tiền đồ! Nàng ta tuyệt đối không cam tâm, nàng ta lao mình lăn ra khỏi hoa, định bụng gây sự chú ý với Thần vương, nhưng trán đập xuống đất, máu chảy đầm đìa.

Thần vương từ đầu đến cuối chưa từng ngoảnh lại nhìn nàng ta lấy một lần.

31

Năm đầu tiên sau khi gả vào Thần vương phủ, ta thuận lợi sinh hạ thế tử. Ngày tiệc đầy tháng của thế tử, ba người bạn cũ của Giang Cẩm Vinh năm xưa đồng loạt mang lễ vật hậu hĩnh đến chúc mừng.

Vị Huyện chúa từng chế nhạo ta hết lời khen ta bảo dưỡng nhan sắc tốt. Công gia từng sỉ nhục ta thì cầu xin ta nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt Thần vương. Còn vị Hầu gia năm xưa bày cục tại Ngọc Lâu làm khó ta, lại riêng biệt kính trà xin .

Ta ngồi cùng bọn họ trong một sảnh, ta ngồi vị trí chủ tọa, ba người họ ngồi ở vị trí thứ yếu, ai nấy đều tươi cười nịnh nọt, không dám để bầu không khí trầm xuống.

Ta tùy miệng một câu: “Các vị gần đây có tin tức của Giang Cẩm Vinh không?”

Huyện chúa ngốc: “Giang Cẩm Vinh? Ta đã sớm quên có người như vậy rồi.”

Công gia cười bồi: “Theo thần thấy, đồ thì vẫn là đồ , thế gian chỉ nhớ đến minh châu sự, ai lại nhớ một hạt mắt cá chứ!”

Hầu gia thì chột dạ: “Năm đó ả ta xúi giục chúng ta làm không ít chuyện hoang đường, Thần vương phi ngàn vạn lần đừng để trong lòng nhé!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương