Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nhấp một ngụm trà, lười biếng nói: “Ta còn tưởng các người là tri kỷ cũ, nhớ đến nàng ta chứ?”
“Ai là tri kỷ với ả ta chứ! Vương phi đừng đùa chúng thần nữa ha ha ha.”
Ta ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn ba kẻ từng bắt nạt mình nay lại đứng ngồi không yên, cười nịnh nọt suốt nửa canh giờ, quả thực còn thú vị hơn xem kịch nhiều.
32
Năm , Cố Cửu Chiêu được phong vị Trữ quân (Thái tử), ta theo đó trở thành nhân của Đông Cung. hoàn toàn trùng khớp với quỹ đạo của kiếp trước.
Trở thành Thái tử phi, nương đối xử với ta càng thêm thân thiết. Thừa mỗi lần bãi triều đều đặc biệt đến trước mặt Thái tử hỏi thăm ta một câu. mẫu thường xuyên hầm canh bổ mang đến, dặn ta khi sinh phải điều dưỡng thân thể tốt để “đa tử đa phúc”.
Giang Hạo Vũ từ biên cương lập công trở về. năm mài giũa ở nơi biên thùy tàn khốc, vị ca ca ruột này của ta trưởng thành trầm ổn hơn hẳn, cũng lập được quân công không nhỏ, được phong làm Tòng tam phẩm Phiêu kỵ quân.
Công thành danh toại, Giang Hạo Vũ đến Đông Cung gặp ta, lỗi vì những tổn thương đã gây ra cho ta năm trước.
Ta đại lượng nói: “Chúng ta là huyết thống ruột thịt, những chuyện cũ đó ta không để trong lòng. Ca ca cũng nên nhìn về phía trước, sớm lập thêm quân công lớn hơn.”
Giang Hạo Vũ vô cùng hổ thẹn, huynh ấy động nói với ta: “ đường khải hoàn, ta có ngang qua huyện Tùng Dương gặp Giang Cẩm Vinh.”
“Ồ?”
“Ả ta ta đưa về kinh, ta đã không đồng ý. Trông ả rất nhếch nhác, sống không hề tốt.”
“Ca ca đau lòng cho nàng ta sao, sao không đưa nàng ta về?”
“Vương phi nói đùa , ả tuy không nỡ bỏ họ Giang, nhưng sớm đã không còn là người nhà họ Giang, huống hồ đã gả cho người khác làm vợ. Hơn nữa năm đó, ta làm ra chuyện hoang đường kia cũng là do ả hạ thuốc, ta đã sớm tỉnh ngộ.”
“Vậy ca ca nói với ta chuyện này là có ý ?”
“Vương phi… muội muội, liệu có thể tìm cho ta một cô nương môn đăng hộ đối để thành thân không?”
người một khi đã nếm trải hương vị của quyền lực thì không còn bị chuyện tình cảm vướng chân nữa.
Giang Hạo Vũ hiện tại tiền đồ rộng mở, đương nhiên cũng muốn mượn hôn sự để thăng tiến thêm một bậc. Tiếc là tiếng xấu của huynh ấy trong giới danh viện hoàng thành năm xưa quá lớn.
Thừa phải dày công mưu tính hơn một năm trời tìm được đích của một vị văn thần tam phẩm cho huynh ấy. Ngày cưới, Thừa hạ mình hết mức, thành ý đủ đầy rước được hiền thê vào cửa.
33
Mùa đông năm ba, trước cửa Đông Cung có một phụ quấy rối đòi gặp Thái tử. Lúc đó, Cố Cửu Chiêu đang lệnh cho Đại lý tự điều tra lại các vụ án oan năm xưa, cứ ngõ là khổ tìm đến tận đệ ngoài cung, bèn dẫn ta ra ngoài xem xét.
Nào ngờ, người phụ đó dáng người lom khom, làn da lộ ra ngoài đầy vết hồng ban, trán còn có một vết sẹo lớn. Cố Cửu Chiêu liếc mắt nhìn một cái thậm chí còn không nhận ra đó là ai, cho đến khi người phụ đó mắt sáng quắc gọi ngài ấy: “Điện hạ, là thiếp đây! Thiếp là Cẩm Vinh đây!”
Sắc mặt Cố Cửu Chiêu như vừa nuốt phải ruồi. khi xác định đây không phải khổ đến cứu, ngài ấy nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “ nhi vừa cứ đòi bế, ta vào dỗ trước.”
“Chàng , chuyện này cứ để ta xử lý.”
Ba năm phu thê, Cố Cửu Chiêu đã quá hiểu tâm tính của ta. Ngài ấy không hỏi nhiều, chỉ khoác lại chiếc áo choàng lông cáo người ta cho kín: “Đừng để bị lạnh, cũng đừng phí quá nhiều tâm trí vì loại người này.”
Ta nắm tay ngài ấy: “Ta hiểu.”
Cố Cửu Chiêu quấn quýt với ta một hồi hoàn toàn ngó lơ Giang Cẩm Vinh thẳng vào .
“Điện hạ!! Thiếp là Cẩm Vinh, thiếp là Cẩm Vinh …”
“Đừng gọi nữa, Giang Cẩm Vinh, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi.”
Giang Cẩm Vinh trừng mắt nhìn ta, sự hận thù oán hận trong ánh mắt đó còn nặng nề hơn tuyết rơi mùa đông. Nhưng nàng ta lại hạ mình: “Muội muội, muội bố thí cho ta chút đỉnh, ngày tháng của ta sự không sống nổi nữa .”
Tiếp đó, nàng ta bắt đầu than vãn về việc Trương Văn Tuyên ăn chơi trác táng, cờ bạc gái gú ra sao, đã hút máu hành hạ nàng ta như thế nào.
“Ta sự không còn cách nào khác, ta đã chặn đường đoàn quân của ca ca nhưng huynh ấy coi ta như không tồn tại. Ta lại tìm đến Thừa nhưng họ đóng cửa không tiếp, ta chỉ còn cách đến Đông Cung muội muội thôi!”
“Muội muội, trước đây đều là lỗi của tỷ tỷ, muội cứu tỷ tỷ, tùy tiện ban cho ta đó, chỉ cần để ta có thể đứng vững ở hoàng thành là được!”
Ta tiến lại gần, tùy tay rút một chiếc trâm vàng tóc ra: “Chiếc trâm này có đủ không?”
Giang Cẩm Vinh vừa nịnh nọt gật đầu vừa đưa tay ra nhận, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào chiếc trâm, nàng ta đột nhiên xoay đầu trâm, đâm thẳng phần nhọn nhất vào tim ta! Nhưng chiếc trâm còn chưa kịp làm ta bị thương thì Giang Cẩm Vinh đã bị hộ vệ Đông Cung đá văng xuống đất.
Thân thể nàng ta mấy năm nay bị giày vò không còn ra hình người, bị đá một cái liền nằm bẹp, bò dậy vô cùng khó khăn.
Ta đứng dậy, nhìn xuống nàng ta. “Tỷ tỷ, những năm qua sống không như ý lắm nhỉ?”
Giang Cẩm Vinh nắm chặt chiếc trâm vàng, ngẩng đầu nguyền rủa ta: “Căn bản không phải thế này! Trong mơ không phải như vậy! Trong mơ, người làm Thái tử phi là ta, kẻ bị ruồng bỏ là ngươi, Giang Cẩm Hòa!”
“Là ngươi! Chính ngươi đã cướp đoạt khí vận của ta! Lẽ ra tất vinh hoa phú quý này đều là của ta! Thiên khim Thừa là của ta! Thần vương phi là của ta, Thái tử cũng là của ta!”
Nhìn hành vi lời nói của nàng ta, ta đoán được nàng ta cũng đã có được ký ức của kiếp trước.
34
“Nhớ ra từ khi nào?”
Giang Cẩm Vinh sờ lên vết sẹo trán, đối diện với ánh mắt của ta: “Ba năm trước, ngày ta xuất giá đã bị ngã rách trán, từ lúc đó đã nhớ ra hết !”
“Tốt lắm.” Ta cười nói, “Ta chỉ sợ chị không nhớ ra thôi. Ba năm qua, hẳn ngươi luôn nghĩ rằng ta đang có lẽ ra phải là của ngươi , dựa vào đâu ta cướp mất tất .”
“Ngươi chắc chắn rất đau khổ, đêm đêm không cam tâm đến mức mất ngủ, ban ngày chỉ cần nghĩ đến thôi đã tức đến hộc máu. Người tuy còn sống nhưng phải chịu nỗi khổ vô gián, đúng không?”
Giang Cẩm Vinh kinh hoàng nhìn ta, ta nói trúng phóc diễn biến tâm lý của nàng ta. Tại sao ta lại rõ ràng đến thế ư? Bởi vì ta cũng từng đích thân trải qua — rõ ràng là thiên kim nhưng lại phải sống kiếp hèn mọn mười tám năm. Ta muốn Giang Cẩm Vinh hiểu rõ nàng ta từng sở hữu những , đoạt lại tất , có như vậy là đòn trừng phạt tâm lý thâm sâu nhất.
“Tỷ tỷ có đủ dũng khí để giết chồng bỏ trốn như ta ở kiếp trước không?” Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Giang Cẩm Vinh, ta biết nàng ta không dám.
“Nghĩa là Trương Văn Tuyên vẫn còn sống. Vậy cũng tốt, ta sai người đưa tỷ tỷ về bên cạnh hắn ta. Dù sao thì hôn sự này cũng là do lời vàng ý ngọc của ta tác hợp thành.”
Giang Cẩm Vinh đột nhiên ngẩng đầu: “Là ngươi? Chính ngươi đã đẩy ta vào hố lửa đó!!”
35
Nàng ta nghĩ đến điều đó, co rúm người lại, thảm thiết: “Đừng, đừng đưa ta về bên Trương Văn Tuyên! Ta sống không bằng , sống không bằng !!”
Nàng ta bỗng nắm chặt chiếc trâm vàng trong tay, trâm khắc một đóa mẫu đơn phú quý sống động như . Nàng ta nhìn đóa mẫu đơn cười — nàng ta nằm mơ cũng muốn được đeo chiếc trâm dành cho Thái tử phi này!
Ánh mắt nàng ta thay đổi, đột nhiên cầm chiếc trâm tự đâm vào ngực mình! Các thị vệ không hiểu chuyện . Nhưng ta thì nhìn thấu, Giang Cẩm Vinh nhớ lại tình nghĩa phu thê với Cố Cửu Chiêu ở kiếp trước, liền tưởng rằng kiếp này ngài ấy nhất định cũng còn chút dư tình, tuyệt đối không mặc kệ nàng ta sống .
Cú đâm vào ngực đó không sâu, chỉ chảy ra chút máu, nàng ta ngã vật xuống tuyết một cách vô cùng đáng thương, miệng lẩm bẩm: “Điện hạ, điện hạ, Cẩm Vinh đau quá, điện hạ…”
Ta cho thị vệ lui ra, ra lệnh cho người không cần quan tâm đến nàng ta.
36
Khi ta quay lại Lan Thất, Cố Cửu Chiêu đang bế nhi ba tuổi đặt lên cổ làm “ngựa”. nhi dùng đôi tay nhỏ xíu nắm lấy tai , cười nắc nẻ. Thấy ta đến, dừng trò đùa nghịch, cùng mỉm cười.
Ta nói với ngài ấy: “Giang Cẩm Vinh tự đâm mình một nhát, đang nằm ngoài tuyết gọi tên chàng, đợi chàng đến cứu đấy.”
Cố Cửu Chiêu đáp: “Nàng nói với ta chuyện đó làm . Lại đây xem này, hôm nay ta cầm tay dạy nhi viết chữ.”
“Chữ thế?”
Ta được dẫn đến trước bàn viết. tờ giấy tuyên thành giữa bàn là một chữ “Hòa” (禾) nguệch ngoạc, non nớt.
“Là tên của nương nhi đấy.”
“Nương nương, nương nương!” nhi vỗ tay đòi ta bế, ta vội bế lên hôn lấy hôn để: “ nhi giỏi quá.”
Cố Cửu Chiêu ở bên cạnh tranh sủng: “Còn ta thì sao? của nhi có giỏi không?”
“Giỏi, giỏi nhất.” Ta cũng “ban thưởng” cho Cố Cửu Chiêu một cái hôn qua quýt, vậy ngài ấy được đà ôm chặt lấy ta không buông. Trong thư phòng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc của gia đình ba người.
Rạng sáng ngày hôm , trước cổng Đông Cung có một người phụ cóng, được thị vệ khiêng chôn cất sơ sài.
Năm ta mười tuổi, mẹ nuôi từng nói với ta rằng, nếu ta không học múa giỏi để lấy lòng khách khứa thì này bị cóng trong ngày tuyết lớn. Bà ta bảo ta đừng so bì với tiểu thư thiên kim, người ta này cuộc sống là cẩm y ngọc thực, cầm sắt hòa minh.
đều đúng .
Thiên kim là ta, Thái tử phi là ta.
Cẩm y ngọc thực là của ta, cầm sắt hòa minh cũng là của ta.
Còn kẻ cóng trong ngày tuyết lớn chỉ có gái của chính bà ta — vị thiên kim giả đã chiếm tổ bấy lâu nay.
Kiếp này, cuộc đời lệch lạc đã trở về đúng vị trí của nó.
Minh châu lại tỏa sáng, phượng hoàng đã về tổ.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào người! Bộ truyện này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ truyện
🔸 50k – mình ra truyện nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎