Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
24.
Mười ngày sau, Thẩm gia gửi thiệp mời đến.
Tiệc đầy tháng của trưởng tử Thẩm gia, mời ta tham dự. Chữ trên thiệp mời, không phải của Thẩm Kinh .
Trước đây hắn còn giải thích với ta, đầy vẻ bất lực: “Mẫu thân ta xuất thân nông dân, không hiểu củ và lễ nghi của các gia đình quyền quý. của đứa trẻ ta cũng bị giấu, còn tiệc đầy tháng, đương nhiên là không thể rồi.”
Gia đình quyền quý, không chỉ chú trọng môn đăng hộ đối. Tuy Chủ quân có thể có thông trước khi cưới thất Chủ mẫu. Nhưng thông với thiếp thất. Gia đình Thẩm gia lại để một kẻ thông đợi đến ngày thất Chủ mẫu về mà sinh con, điều này không chỉ là sỉ nhục thất Chủ mẫu, mà còn là sỉ nhục gia tộc của nàng. Huống chi là tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa trẻ đó.
Lại đúng lúc phụ thân và Hứa thị đều muốn châm dầu vào lửa, thừa cơ cướp Đinh Nguyên Ký của ta. Điều này lại khiến Thẩm phu nhân không nhận ra được tình hình.
Không chỉ muốn tổ chức tiệc đầy tháng, nghe nói còn muốn nhân cơ hội này mà xem người cho Thẩm Kinh .
Mà sự thỏa hiệp của Thẩm Kinh , dường như cũng nằm trong dự liệu.
“Nhà xảy ra như , hận không thể giấu nhẹm đi, cái nhà họ Thẩm này thì hay rồi, cứ như muốn gõ chiêng đánh trống mà tuyên cáo với thiên hạ, thật thú vị!” Cữu cữu thấy ta nhìn thiệp mời thất thần, hừ lạnh một tiếng, nói với giọng điệu mỉa mai.
Ta nghiêm túc đồng tình: “Vâng! May mà con kịp thời dừng lại, sớm hòa ly rồi.” May mắn. Nhưng cũng có chút tiếc nuối.
Cữu cữu đưa tay búng vào trán ta một cái: “Con còn dám nói? Tiệc đầy tháng này, con không được đi. Về sau con hãy tránh xa Thẩm gia ra, và cả Thẩm Kinh nữa, biết chưa?” Cữu cữu không yên tâm, lại nhấn mạnh dặn dò một nữa.
“Dĩ nhiên rồi. Con vốn dĩ không định đi. Bây con chỉ muốn mỗi ngày đều có thể trò với ngoại tổ mẫu nhiều hơn thôi.” Ta thuận tay ném thiệp mời vào lò sưởi.
25.
Ta cầm lấy áo choàng, rời khỏi thư ấm áp.
Đội gió lạnh, bước nhanh đến viện của ngoại tổ mẫu. đây, tỉnh táo không được bao lâu, nhưng ta lại có vô vàn điều muốn nói. May mắn thay, Đinh Nguyên Ký bây không còn những kẻ loạn xạ kia nhòm ngó. Ta cũng có thể có thời gian chăm sóc ngoại tổ mẫu.
Một thời gian sau, tin tức Biện Châu truyền đến.
Đinh gia sa sút, phụ thân dẫn người đến chặn trước cửa tiệm Đinh Nguyên Ký lớn để đòi tiền.
“Ta là phụ thân của chủ tiệm các ngươi, ta sinh ra và nuôi dưỡng nó, nó nên đưa tiền để phụng dưỡng ta!”
Không ai để ý đến ông ta, ông ta bèn định xông vào tiệm cướp đồ. Bị Tiểu nhị trong tiệm ngăn lại, ông ta ngã ra đất giả vờ kêu cứu. Cuối cùng, Chưởng quầy trực tiếp sai người mời quan sai đến.
[Dù sao cũng là phụ thân ruột của Ngài, xử lý thế nào, xin chủ nhân chỉ thị!]
Đọc thư của Chưởng quầy, ta có chút muốn cười. Ban đầu quyết đoạn tuyệt quan hệ với ta, bây lại trở “phụ thân” của ta rồi sao?
Ta vung bút, trực tiếp sai Chưởng quầy tự quyết. Giấy đoạn thân năm xưa đã lan truyền khắp Biện Châu, dù có ra đối chất trước công đường, ta cũng không sợ.
Sau đó, Chưởng quầy lấy lý do ông ta làm hỏng hàng hóa, đòi bồi thường với giá cao. Đinh gia không có tiền bồi thường, thế là ông ta bị tống vào ngục. Hơn nữa, Chưởng quầy cố tình vừa đi vừa hô lớn: “Ban đầu Đinh gia thấy Đinh Nguyên Ký gặp , sợ bị liên lụy, đã đuổi Chủ nhân ta ra khỏi gia phả, bây lại nói là phụ thân của Chủ nhân, mặt ông dày như , sao không đi xây Vạn Lý Trường ?”
Người xem tụ tập hết vòng này đến vòng . Những người còn lại của Đinh gia chỉ biết lủi thủi rời đi.
Sau này nghe nói Hứa thị đã bán hết những thứ còn lại có giá trị rồi bỏ trốn, bị Đinh lão gia vừa được thả ra chặn lại. Trong lúc xô xát, Đinh lão gia rơi xuống sông. Khi được vớt lên, người đã trương phềnh.
Hứa thị bị kết tội mưu sát phu quân, bị phán xử tử bằng thắt cổ. Một Đinh gia rộng lớn, chỉ trong một đêm đã suy tàn. Thật khiến người ta xót xa.
26.
Ba năm sau.
Đinh Nguyên Ký ngày càng phát triển. Sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, ta dọn nhà cữu cữu sang nhà bên cạnh. Sau đó, lại chuyển đến kinh .
Cữu cữu nói, ta là người sinh ra đã có duyên với việc kinh doanh.
Dưới chân Thiên tử, tấc đất tấc vàng, phồn hoa xa xỉ. Điều đó lại khiến ta càng thêm hoài niệm về vẻ đẹp của Giang Nam. Thế là, các tiệm của Đinh Nguyên Ký ngày càng mở rộng về phía Nam.
Năm năm sau, Giang Nam xuất hiện một nữ tử giàu . Chỉ sau một đêm, các nữ tử ở Biện Châu đều bắt đầu học làm ăn buôn bán.
Những nữ tử trước đây chỉ quanh quẩn trong hậu viện, từng người từng người một dũng cảm bước ra ngoài. Thậm chí có vài nữ tử, sau khi làm ăn thất bại, còn cho là do nhà phu quân liên lụy, bèn hưu phu quân một đường hoàng.
Họ cùng nhau lớn tiếng nói: “Chủ nhân của Đinh Nguyên Ký năm xưa cũng suýt nữa trắng tay, sau khi hòa ly vực dậy, một làm lớn!”
Họ cứ tưởng là học theo được, nhưng lại không hiểu được chân lý của việc làm ăn. Cuối cùng, lỗ vốn đến mức không còn gì, muốn quay về hậu viện, nhưng nhà phu quân lại không chịu nhận.
Cứ như , một nhóm nữ tử sa cơ lỡ vận, ngày ngày chửi rủa ta phá hoại gia đình người , hủy hoại hạnh phúc của họ.
Cũng có người thấy thèm thuồng, nhưng lại không dám bước một bước. Chỉ ở trong khuê mà thở dài than vãn không ngừng.
“Không phải ai cũng được như Đinh Nguyên Ký, gặp đúng thời điểm tốt, chủ Đinh hoàn toàn là may mắn thôi.”
Ma ma nghe , lại một nữa tức giận. không nhịn được mà mắng: “Một đám người không biết gì, tiểu thư của ta nếu thật sự may mắn, sao lại gặp phải một đám người như ?”
Ta nghiêm túc gật đầu, suy ngẫm sâu sắc.
Đinh Nguyên Nương ta đi đến ngày hôm nay. Không phải do may mắn, tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực.
(Hết)
Mình giới thiệu một bộ truyện do mình up lên MonkeyD ạ:
Gả Thay – Tác giả: Vu Sơn Dao
Ta cùng đích tỷ cùng lúc được xem .
Nàng nhà tướng quân, ta gả cho một vị thư sinh nghèo.
Ai ngờ, Tiểu tướng quân vừa thân xong phụng mệnh xuất chinh, tử trận ngay tại sa trường. Còn vị thư sinh nghèo của ta lại đỗ Tam nguyên, tiền đồ xán lạn vô cùng.
Đích tỷ ở phủ tướng quân thủ tiết hai năm, suốt ngày khóc lóc đòi về nhà.
Phụ thân, người vốn vô cùng thương yêu nàng, lại thẳng tay tát nàng một cái, bảo nàng có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở nhà tướng quân.
Đích tỷ hóa điên, thừa lúc ta đến thăm, đã dùng cây trâm vàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta.
Khi ta mở ra, ta đã cùng trở về ngày được xem .
này, đích tỷ đã nhanh tay đoạt lời nói trước, nói người sẽ gả cho thư sinh.
Ta mỉm cười, hóa ra cuộc nhàn hạ, sung sướng không cần phải lo toan việc nhà, đích tỷ lại không thích sao?
1.
Ngay khi đích tỷ cướp lấy tín vật của nhà thư sinh, ta đã biết nàng cũng được trùng sinh.
Kiếp trước, nàng không mảy may suy nghĩ mà đã lấy ngọc bội của nhà tướng quân, vứt chiếc túi thơm của nhà thư sinh cho ta.
“ , ta không có ý gì , chỉ là Nhị công tử nhà tướng quân tuy không phải là trưởng tử, nhưng cũng là con thê. gả qua đó, chỉ sợ không được lòng (mẹ chồng). Chi bằng vị thư sinh này, hợp với hơn.”
Thế nhưng kiếp này, nàng vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh: “ Vãn à, nhà họ Tạ thanh bần, ta đây luôn thương , nên sẽ nhường mối hôn sự tốt với nhà tướng quân cho đấy.”
Đích mẫu kinh ngạc đến nỗi đánh rơi cả chén trà: “ Ngu!”
Đích tỷ siết chặt chiếc túi thơm trong tay, ghé vào tai đích mẫu thầm thì vài câu. Sắc mặt đích mẫu u ám chuyển sang tươi sáng, nhưng ánh vẫn đầy sự nặng trĩu: “ Ngu, con đã nghĩ kỹ chưa? Vạn có gì sai sót…”
“Vạn có gì sai sót, không phải đã có mẫu thân ở đây sao?” Đích tỷ tựa đầu vào vai đích mẫu, làm nũng nói.
Đích mẫu trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Được, nương chiều theo ý con.”
Hôn sự của ta và đích tỷ cứ thế được định đoạt. Chỉ là khi chuẩn bị của hồi môn, đích mẫu lấy cớ nhà tướng quân giàu có, nhà họ Tạ lại thanh bần, đã cắt bớt một phần của hồi môn vốn đã chẳng nhiều nhặn gì của ta, thêm vào cho đích tỷ.
Ta không để tâm, bởi vì họ nói đúng, nhà tướng quân giàu có, còn nhà họ Tạ…
Chỉ là không biết mười dặm trang đó của đích tỷ có lấp đầy được lòng tham không đáy của nhà họ Tạ hay không.
2.
Kiếp trước cũng , đích mẫu bày tín vật của hai nhà trước mặt ta và đích tỷ, để ta tự .
Nhưng ta biết, ta căn bản không có lựa . Đích tỷ đã lấy ngọc bội, rồi ném chiếc túi thơm cho ta.
Nàng mười dặm trang gả vào nhà tướng quân, ta ngồi một chiếc kiệu nhỏ gả cho Tạ Dĩ An.
Vận mệnh của ta, đáng lẽ phải như thân phận xuất thân của ta, nàng là phu nhân được phong cáo mệnh cao quý, còn ta là thê tử của một tiểu quan chức có tiếng nói chẳng đáng là bao.
Ai ngờ, đúng ngày đích tỷ gả vào nhà tướng quân, Hoắc Nghiêu nhận được quân lệnh khẩn cấp, cùng phụ, huynh lên đường ra trận. Cả nhà toàn nam đinh đều tử trận nơi sa trường.
Đích tỷ thân được ba tháng thì trở góa phụ.
Nàng khóc lóc đòi đòi c.h.ế.t muốn về nhà, đích mẫu xót xa, dỗ dành chỉ cần thủ tang cho Hoắc Nghiêu ba năm, sẽ tìm cho người trở về.
Nhưng ngay cả ta cũng biết, điều này là không thể. Cả nhà họ Hoắc trung liệt, phụ thân ta mà dám cho đích tỷ trở về, chẳng phải là để đồng liêu chỉ trích, mắng chửi sau lưng sao?
Hơn nữa, năm ngoái Đại ca vừa vào triều làm quan, đang lúc cần phải hết sức cẩn trọng. Dù phụ thân có thương yêu đích tỷ đến mấy, cũng không thể nào vượt qua nhi tử mình được.
Đích tỷ lại miễn cưỡng ở nhà tướng quân thêm hai năm nữa, trong suốt khoảng thời gian đó không biết bao nhiêu tìm tự vẫn.
cuối cùng, lão quân nhà tướng quân phái người đến mời phụ thân và đích mẫu sang, chỉ vào đích tỷ và nói: “Đưa Ngu về đi, tuổi xuân tươi đẹp của nàng ta, cớ gì phải ở đây mà lãng phí?”
Phụ thân sợ hãi đến quỳ xuống xin tội, bởi vì lão quân không chỉ là lão phu nhân của nhà tướng quân, mà còn là thân cô cô của đương kim Bệ hạ, Đại Trưởng công chúa Chiêu Hoa.
Về đến , phụ thân giơ tay tát cho đích tỷ một cái, hung tợn nói: “Trịnh Ngu, con có c.h.ế.t cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở nhà tướng quân!”
Đích tỷ không cam lòng. là khi nghe miệng phụ thân phu quân của ta, Tạ Dĩ An, đã được Hoàng thượng phong làm Học Bác Sĩ, tiền đồ vô lượng. Nàng muốn gặp ta.
Đích mẫu đích thân đến mời ta đi an ủi người, ta chỉ có thể đi. Vừa bước vào phủ tướng quân, ta gặp lão quân trước, nắm lấy tay ta, thở dài nói: “Con hãy khuyên nhủ tỷ tỷ con cho cẩn thận, ta vốn có ý muốn cho nàng ta về nhà, nhưng phụ thân con…”
Lão quân vỗ vỗ tay ta, dùng một nói uyển chuyển: “Quá thận trọng.”
Ta vừa đi về phía sân viện của đích tỷ, vừa nghĩ lão quân địa vị cao quý, lại rộng lượng nhân , rốt cuộc đích tỷ còn điều gì chưa thỏa mãn?
Nếu các trưởng bối nhà họ Tạ cũng dễ tính như , ta e là trong mơ cũng có thể cười tỉnh giấc.
Không ngờ đích tỷ mỗi ngày đều nhớ lại ngày ta cùng nhau hôn sự, đã phát điên rồi.
Rõ ràng nàng là con của thê. Rõ ràng nàng là người xứng đáng được trong nhung lụa, được phong cáo mệnh!
Trong cơn oán hận, nàng đã dùng trâm vàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta, sau đó cũng tự vẫn.
Cho nên, khi phát hiện mình được lại, nàng đã vội vã cướp lấy mối hôn sự với nhà họ Tạ.
thì hay rồi, không cần phải mơ nữa, cuộc nhàn hạ, sung sướng này là của ta.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta phần mềm dịch.
Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm 1 bộ truyện
🔸 50k – mình ra truyện nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, nhờ 😎