Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Thanh Sương đáp nhẹ một , Thái tử nắm tay ta rời khỏi viện.

Liễu Ngọc Hoa tuy không cam lòng, nhưng thông minh hơn người trong Thanh Phù viện, biết đêm nay không nên làm ầm ĩ thêm.

Nàng giận dữ mẹ con nhà Giang thị:

“Khuyên các ngươi nên biết điều một chút, ta không hiền lành được như Thái tử phi đâu, sau này còn dài, cứ chờ mà xem.”

Ta tuy hận đến thấu xương, nhưng không thể không làm vợ hắn.

Dù sao thánh chỉ đã ban, gạo đã nấu thành cơm, phủ Quốc công họ Thẩm cần một Thái tử phi như ta, càng cần một Hoàng trưởng tôn dòng chính.

Nếu ta không muốn đi vào vết xe đổ của kiếp trước, thì phải gác hết thù hận lại, sống yên ổn đám nữ nhân trong Đông Cung, nắm chặt quyền lực trong tay.

Ta dịu dàng uống rượu hợp cẩn Thái tử, hoàn thành nghi lễ phu thê.

Sáng hôm sau, Lý ma ma thu khăn hỷ, nhỏ giọng nói ta:

tối qua, Hoàng hậu nương nương đã biết. Người khen Thái tử phi hiểu rộng lượng, xử sự khéo léo.”

nói, mẹ con nhà Giang thị sáng sớm đã bị triệu đến, phạt rất nặng.”

Ta mím môi cười, không vội — mọi chỉ mới bắt đầu thôi.

Sau trang điểm xong, ta cùng Thái tử đến thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu. đến Phượng Nghi điện, liền Giang thị dẫn Thanh Sương, mặc y phục mỏng manh trắng nhạt, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, đang quỳ trước cửa cung Hoàng hậu.

Liễu Ngọc Hoa sau chúng ta chậm rãi đến, mẹ con Giang thị liền lạnh lùng liếc mắt:

“Ôi chà, sao lại quỳ ở đây thế này? Bệnh cũ của nương Thanh Sương khỏi à?”

Thanh Sương không dám , chỉ ngẩng đầu liếc một cái, nước mắt rơi lả chả như hạt châu, đau lòng không thôi.

“Nàng thể yếu ớt, mẫu hậu sao lại nhẫn như thế! Ta phải vào gặp người!”

Nói xong, hắn bỏ lại ta và Liễu Ngọc Hoa, sải bước xông thẳng vào điện Hoàng hậu.

Chỉ một câu nói, đã Thanh Sương cảm đến chết đi sống lại — trong mắt nàng, đây chính là sự thương xót mà Thái tử dành cho nàng.

Ta và Liễu Ngọc Hoa chậm rãi bước vào. những trâm ngọc đầy đầu nàng, ta thở dài nói:

“Muội muội, cớ sao cứ phải đối nghịch ta? Nếu không vì mối hôn sự này, hai ta có thể xem như bằng hữu, vì một nam nhân, hà tất phải khổ như vậy.”

Kiếp trước, chúng ta cùng bị đày vào lãnh cung. thánh chỉ ban tử được đưa , ta nuốt độc tử.

Nàng là người cứng cỏi, đập vỡ chén rượu, đâm đầu vào cột tự vẫn. Cảnh tượng nàng chết, ta đến nay vẫn còn nhớ rõ.

Liễu Ngọc Hoa sững lại một chút, xoắn khăn tay nói:

“Thẩm Vân Triều, ngươi nói thật cho ta biết — trước ngày đại hôn, ngươi có phải đã biết Thái tử thích nương Thanh Sương kia không?”

Ta vỗ vỗ tay nàng:

“Thanh Sương hay Thanh Vân, chẳng qua chỉ xuất tỳ nữ. Chỉ cần Đông Cung ổn định, thì sau này chúng ta còn sợ gì không có tương lai?”

Nàng lại “hừ” lạnh một :

“Ta phải cho ả ta đẹp ! Đừng nói đạo lý ta, chẳng lẽ Thái tử dám bỏ ta chắc?”

Ta mím môi cười:

“Vội gì chứ, bây giờ nàng ta chưa có danh phận. Chờ sau được sắc phong làm thị thiếp của Đông Cung, chẳng phải đó muốn xử trí sao được?”

Kiếp trước, ta và Liễu Ngọc Hoa đấu đến lưỡng bại câu thương — nàng hại ta sảy thai, ta ép nàng uống canh hoa hồng nàng tuyệt tử. Kiếp này, ta tuyệt đối không muốn dây dưa cùng nàng nữa.

Trước hết phải đưa Thanh Sương vào Đông Cung, đến đó nắm được bằng chứng giữa và ả ta, mọi việc sẽ dễ như trở bàn tay.

Vào đại điện, Thái tử đang đỏ tía tai cãi lý Hoàng hậu:

“Mẫu hậu, nhũ mẫu và Thanh Sương lớn bên con nhỏ, sao người lại nhẫn như vậy!”

ta bước vào, Hoàng hậu lập tức gọi ta tới:

“Thái tử phi, đây rốt cuộc là trong Đông Cung, con thế nào?”

Thái tử bực bội không thôi, ta bước tới, nói:

“Mẫu hậu, Thanh Sương nương coi như có xuất trong sạch, nhi thần không đành lòng điện hạ khó xử. Hay là… Thanh Sương được đưa vào Đông Cung làm một thị thiếp, được không ạ?”

Nói , ta còn kéo cả Liễu Ngọc Hoa :

“Trắc phi nghĩ sao?”

Liễu Ngọc Hoa là cháu gái ruột của Hoàng hậu, vốn dĩ phải là chính phi. Chỉ tiếc thay, một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng đã phá hỏng tất cả.

Nàng bước tới, khoác tay Hoàng hậu thiết nói:

“A Di ơi, con thể nương Thanh Sương không tốt, chi bằng nàng ta ở tại Huyên Huy đường bên cạnh viện của con.”

Sắc Thái tử rạng rỡ — chỉ sau một đêm, Đông Cung như hòa thuận hẳn : vợ hiền, thiếp đẹp, hưởng phúc tề nhân.

Hắn vốn định phong Thanh Sương làm trắc phi, nhất thời không nói được lời nào.

Chỉ có thể siết tay ta, nói:

“Thái tử phi và Trắc phi đều hiền lương như vậy, thật sự rất vui mừng.”

Ta e lệ hắn:

“Chẳng lẽ trong mắt điện hạ, thiếp lại là người hẹp hòi đến thế sao?”

Liễu Ngọc Hoa còn gõ nhẹ vai hắn một cái:

“Dù có đưa Thanh Sương vào Đông Cung, biểu ca không được độc sủng, nếu không thì ta sẽ không yên đâu đấy.”

Giọng điệu nàng ta ta nổi da gà, nhưng thì lại rất hưởng thụ.

“Yên , là người hiểu lý lẽ, tuyệt đối sẽ không thiên vị.”

Hoàng hậu chúng ta, đầy an :

“Giờ thì ta yên . Đông Cung giao cho Thái tử phi quản lý, quả nhiên không sai.”

Chẳng mấy hôm sau, ý chỉ sắc phong Thanh Sương làm thị thiếp Thái tử đã ban . Thanh Sương không ngờ địa vị của mình chỉ là một thị thiếp, ở trong viện khóc làm loạn.

Cuối cùng vẫn là Giang thị ra khuyên:

“Con gái ngoan, con là người Thái tử nhất, chờ con sinh cho ngài ấy một đứa con trai, còn sợ không có danh phận sao?”

“Xuất hay danh vị đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là — ai mới là người được Thái tử xem trọng nhất.”

Thanh Sương xong, mừng rỡ trở lại. Đến ngày lành được chọn bởi Khâm Thiên Giám, nàng vui vẻ dọn vào Huyên Huy đường — tất nhiên là cả Giang thị.

Thanh Sương được phong làm thị thiếp, liên tiếp mấy ngày đều nghỉ lại viện nàng, Liễu Ngọc Hoa tức đến đỏ cả mắt.

Còn ta, chẳng có hành gì — bởi vì hôm qua, nữ y hồi môn đã bắt mạch cho ta. E rằng… ta đã có thai.

Không uổng công bao nhiêu chén an thai dược ta đã uống.

Mạch tượng còn chưa rõ, đợi sau thai khí ổn định, ta sẽ cùng bọn họ diễn tiếp vở kịch này.

ngày ngày ngủ lại viện Thanh Sương, thậm chí mấy lần đến phiên Liễu Ngọc Hoa hầu hạ, mới nằm , Giang thị đã lấy cớ Thanh Sương không khỏe, kéo Thái tử viện Trắc phi đi.

Mấy lần như vậy, Liễu Ngọc Hoa hận Thanh Sương đến tận xương tủy.

Ta miễn cho Thanh Sương mỗi ngày đến chính viện thỉnh an, nhưng Liễu Ngọc Hoa thì không. Nên nàng ta mỗi ngày đều phải đến viện Trắc phi thỉnh an trước.

Đúng hôm nay đến trễ một chút, liền bị Liễu Ngọc Hoa phạt quỳ ngay trong viện.

“Ngươi chẳng qua chỉ là một thị thiếp, mà dám cậy sủng sinh kiêu, ngày nào bám lấy Thái tử ngủ lại viện ngươi.”

“Ngươi nên biết, Thái tử phi nương nương và ta đều chưa có thai, nói ngươi đến giờ vẫn chưa uống thuốc tránh thai? Thật là chẳng biết quy củ gì cả! Người đâu, canh tránh thai tới cho nàng ta!”

Cung nữ bưng bát thuốc bước , Thanh Sương lập tức hét toáng :

“Ta không uống! Thái tử ca ca nói , sẽ ta sinh trưởng tử! Các ngươi ai dám vào ta!”

Giang thị vốn đang chờ bên ngoài viện, tĩnh liền lao vào:

“Trắc phi nương nương, xin người tha cho Thanh Sương đi!”

“Bốp!” – một cái tát như trời giáng cung nữ cận của Liễu Ngọc Hoa rơi Giang thị:

“Chỉ là một lão nô, dám quản của trắc phi nương nương bọn ta? Nói dễ thì gọi một ma ma, nói khó thì ngươi chẳng qua chỉ là một con nô tài.”

“Người đâu, kéo , đánh mười trượng!”

Sắc Giang thị hoảng loạn, trắng bệch như tờ giấy:

“Trắc phi nương nương, ta là người của Thái tử, ngươi dám đến ta sao?”

Liễu Ngọc Hoa cười lạnh một :

“Vậy sao? Ta cứ muốn , ngươi làm gì được ta? Người đâu, kéo ra ngoài, đánh!”

Giang thị hét thảm thiết, nhưng người của trắc phi hành càng nhanh, đã áp nàng đất, tấm ván đánh phạt giơ cao .

Giang thị ôm bụng, hoảng loạn gào to:

“Dừng tay! Ta đang thai!”

Lời dứt, toàn bộ mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Liễu Ngọc Hoa “vút” một đứng bật dậy:

“Ngươi nói gì? Phu quân của ngươi đã chết hơn mười năm , ngươi thai cái gì!”

“Ngươi dám làm loạn Đông Cung, thông dâm nam nhân bên ngoài?”

“Người đâu, trói lại, lôi ra ngoài đánh chết!”

Giang thị vùng thoát khỏi thị vệ, đứng thẳng người, kiêu ngạo ngẩng cao đầu:

“Trắc phi nương nương, chỉ e người không làm gì được ta.”

“Bởi vì, ta thai cốt nhục của Thái tử.”

“Ngươi nói cái gì?” – Hoàng hậu phía sau Giang thị bước ra, sắc đầy kinh ngạc.

Hôm nay ta cố tình mời Hoàng hậu đến, chính là vì vở kịch này, quả nhiên bà ta đến đúng , được đoạn hay nhất.

như ký ức của kiếp trước, Giang thị từng xông vào lãnh cung hạ chỉ ban chết cho ta và Liễu Ngọc Hoa, từng lớn tuyên bố rằng — sau ngày đại hôn của Thái tử không lâu, bà ta từng thai.

Chỉ là đó, nhà họ Thẩm và họ Liễu quyền cao thế lớn, Thái tử không dám đắc tội, đành phải nhẫn nhịn Giang thị sẩy thai.

Tính thời gian, thì đúng này bà ta có thai tượng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương