Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lửa nhanh chóng được khống chế.
Tra xét nguyên nhân, được kết luận là do đèn dầu đổ.
Thế nhưng, đêm qua trong khu ta ở, rõ ràng không hề có ai thắp đèn.
Hoàng hậu nổi giận, hạ lệnh tra xét nghiêm ngặt.
Cuối cùng, một tiểu thái giám đứng ra tội, nói mình lười biếng làm đổ đèn dầu.
Nhưng ta biết, sự thật tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lâm Ngọc Thù mất mặt liên tiếp, ắt hận ta thấu xương.
Sáng hôm sau, chung tuyển lùi lại ba ngày.
Ta được sắp xếp tạm trú ở một viện khác.
Đêm đó, Tôn ma ma lặng lẽ tìm.
“Nhị tiểu thư, lão nô tra được chút chuyện.” Giọng bà trầm thấp.
“Tiểu thái giám đứng ra tội ấy, có thân bệnh nặng ở quê. Vậy ngày trước bỗng được một khoản bạc lớn để chữa bệnh. Nghe nói — là một chưởng quầy họ Lâm đưa .”
Họ Lâm.
Chính là đôi ‘phụ ’ ấy, đang thay Lâm Ngọc Thù thu dọn hậu quả.
Lòng ta lẽo thấu tỏ mọi điều.
…
Ba ngày sau, chung tuyển cử hành tại Khôn Ninh cung.
Hoàng hậu cùng Thái t.ử ngồi ở vị trí nhất, năm vị quý nữ đứng một hàng.
Hoàng hậu hỏi qua vài câu, phần nhiều đều xoay quanh công dung ngôn hạnh, lời ăn tiếng nói đạo trị gia.
Lâm Ngọc Thù ứng đối lưu loát, trích dẫn kinh điển, phong thái quả có vẻ tài nữ.
Đến lượt ta, Hoàng hậu hỏi:
“Nếu trở Thái t.ử phi, ngươi sẽ làm gì để phụ tá cho Thái tử?”
Ta trầm ngâm giây lát, mới tiếng:
“ nữ cho rằng, phụ tá Thái t.ử — cốt yếu là không phụ tá.”
Lời vừa thốt ra, cả điện xôn xao.
Ngay cả Thái tử, vốn luôn cụp mắt trầm lặng, cũng ngẩng đầu.
“Ồ? Lời này có ý gì?” Hoàng hậu tỏ vẻ hứng thú.
“Thái t.ử là người sẽ kế vị, tất có minh sư chỉ lối, hiền phò trợ. Nếu Thái t.ử phi can thiệp sâu, e sẽ điều bất lợi.”
“ nữ cho rằng, phận sự Thái t.ử phi là chỉnh nghiêm nội trạch, hòa thuận thân tộc, nuôi dạy con cái — tạo nên hậu phương vững chắc cho Thái tử, khiến người không vướng bận phía sau. Còn như chính sự triều đình, vốn chẳng thứ nữ t.ử hậu cung có thể bàn đến.”
Trong mắt Hoàng hậu hiện ý tán thưởng: “Ngươi quả là tỉnh táo.”
Thái t.ử cũng gật đầu.
Cuối cùng, Hoàng hậu cùng Thái t.ử lui vào trong thương nghị.
Năm người chúng ta đứng chờ bên ngoài.
Lâm Ngọc Thù hạ giọng nói:
“Lời muội vừa nói lúc nãy, thật khác biệt với người thường. Nhưng không biết… liệu điện hạ có thích kiểu thê t.ử như thế không?”
“Thích hay không, đó là việc của điện hạ.” Ta nhàn nhạt đáp.
“Tỷ tỷ cần gì bận tâm.”
Nàng ta hừ một tiếng, quay mặt đi.
Nửa khắc sau, kết quả được tuyên bố.
Tiếng thái giám truyền chỉ vang vọng trong Khôn Ninh cung:
“Thiên kim của Trấn Bắc hầu Triệu thị, đoan trang hiền thục, phong làm Thái t.ử chính phi; Thiên kim của bộ Thượng thư Lâm thị – Lâm Ngọc Nhiêu, dịu dàng thông tuệ, phong làm Thái t.ử trắc phi; Nữ nhi nhà họ Lâm tên Ngọc Thù, phong làm Bảo lâm.”
Bảo lâm.
Thứ phi có phẩm cấp thấp nhất trong Đông cung, chỉ hơn thị thiếp một bậc.
Sắc mặt Lâm Ngọc Thù lập tức trắng bệch như giấy, thân hình lảo đảo, suýt không đứng vững.
Còn ta, trong lòng không nổi sóng lớn.
Trắc phi — đủ rồi.
Đời này, ta không cầu tình ái, không cần danh vọng tối .
Chỉ cần một xuất phát điểm đủ , để món nợ của kiếp trước — ta có thể đòi lại chút một.
Nghe nói, kết quả lần này là do Hiền phi ra mặt thuyết phục.
Nàng ta nói, Lâm Ngọc Thù vốn là tài nữ có tiếng, nếu loại khỏi Đông cung, e rằng tổn hại danh tiết, chi bằng lưu lại làm Bảo lâm, cũng xem như giữ thể diện cho nhà họ Lâm.
Thể diện ư?
Phụ tốt của ta, lúc này chắc đang hân hoan vui mừng trong phủ.
Họ cho rằng, chỉ cần Lâm Ngọc Thù vào được Đông cung, với tài năng của nàng, cùng sự lo liệu của nhà họ Lâm, sẽ sớm có ngày vinh hiển trở lại.
Họ nào biết, ở Đông cung này, chỉ một bước sai, chính là vạn kiếp bất phục.
…
Đại hôn cử hành sau ba tháng.
Thái t.ử cưới chính phi, nghi rườm rà phức tạp, còn nhập cung của trắc phi, lương viện bảo lâm giản lược hơn nhiều.
Ta được bài ở Thê Ngô viện thuộc Đông cung.
Viện không lớn, nhưng thanh tĩnh nhã nhặn, sân có một gốc mai già, đang vào đông, nụ hoa vừa hé.
Ngày đầu tiên nhập cung, ta liền đến bái kiến Thái t.ử phi Triệu Minh Cẩm.
Nàng là đích nữ độc nhất của Trấn Bắc hầu, xuất thân võ tướng, dáng người gầy, hàng mày mang sẵn khí khái anh tuấn, khác hẳn các khuê nữ thông thường.
Ta quỳ hành đúng phép:
“Thiếp thân Lâm thị, xin vấn Thái t.ử phi nương nương.”
“Đứng dậy đi.”
Giọng nàng trong trẻo, mang theo ý .
“ sớm nghe đồn Lâm trắc phi có tay nghề Cố Tú xuất nhập hóa, hôm nay gặp mặt, quả nhiên linh khí tú lệ.”
“Nương nương khen.”
“Không cần câu nệ.” Nàng tự mình đỡ ta dậy.
“Người trong Đông cung ít, sau này tỷ muội ta cứ xưng hô thân thiết. Ta hơn muội tuổi, gọi ta là Minh Cẩm tỷ tỷ cũng được.”
Lòng ta ấm áp, nhưng vẫn giữ đúng nghi:
“ không thể bỏ, thưa nương nương.”
Nàng không ép, chỉ mỉm :
“Tùy muội. Sau này rảnh đến ngồi chơi, một mình ta cũng thấy buồn.”
Nàng nhìn bộ y phục mỏng trên người ta, nhíu mày:
“Sao lại ăn mặc ít thế? Tay chân đều cóng. Có cung nhân lười biếng không?”
“Thiếp thân thể hàn, quen rồi ạ.”
“Sao lại để vậy được.”
Nàng xoay người phân phó cung nữ:
“Đem áo choàng lông hồ bạc của ta đến đây, khoác cho Lâm trắc phi. Rồi bảo ngự thiện phòng, mỗi ngày nấu một bát canh a giao táo đỏ mang .”
“Nương nương, thứ đó quý giá …”
“Cho rồi cứ cầm .”
Không cho ta cự tuyệt, nàng tự tay khoác áo choàng vai ta.
“Thân thể là của mình, biết trân quý. Ta thuở nhỏ ở biên ải, để đến hư khớp , giờ cứ gặp mưa rét là đau nhức, hối hận cũng không kịp.”
Sự quan tâm của nàng chân tự nhiên, không hề làm màu.
Hôm sau, ta vào cung vấn Hoàng hậu.
Thấy ta mặc áo choàng do Thái t.ử phi đưa, trong mắt Hoàng hậu hiện ý càng sâu:
“Minh Cẩm, đứa nhỏ ấy, tính tình nhiệt . Các con hòa thuận, bản cung cũng yên lòng.”
Ta dâng dải buộc trán chuẩn từ trước.
Dùng nhung đen thượng hạng, lót bông mềm bên trong, viền ngoài hoa văn tường vân bằng kỹ pháp Cố Tú, chính nạm một miếng ngọc màu sắc nhã nhặn.
“Nghe nói nương nương thường đau đầu vào mùa đông, thiếp thân làm dải buộc trán này, bên trong có d.ư.ợ.c liệu , ngọc có thể thanh tâm định khí. Hy vọng có thể giúp nương nương vơi bớt khó chịu.”
Hoàng hậu , tay chạm vào ấm áp mềm mại, chăm chú ngắm đường , tán thưởng:
“Quả là tinh tế. Cũng khó cho con có được tấm lòng này.”
“Thiếp thân chỉ là tận chút hiếu tâm.”
“Đứa nhỏ ngoan.”
Hoàng hậu kéo ta ngồi xuống, ân cần hỏi thăm ta trong Đông cung ăn ở có quen không, còn dạy ta mấy món ăn điều dưỡng thể hàn.
“Nữ t.ử huyết khí đầy đủ, mới là căn cơ. Con còn trẻ, chăm chút thân thể cho tốt.”
Ta ghi nhớ điều một, trong lòng vừa chua xót, lại vừa ấm áp.
thân ta, xưa nay chưa quan tâm ta như vậy.
Hoàng hậu cùng Thái t.ử phi — giống như sự bù đắp của số mệnh, ban cho ta những trưởng bối nữ t.ử thật sự yêu thương ta trên đời.
…
Những ngày ở Đông cung trôi qua êm đềm như nước.
Mỗi ngày ta đều đúng giờ đến vấn Thái t.ử phi, thỉnh thoảng cũng được gọi cung Hoàng hậu để trò chuyện. Phần lớn thời gian, ta chỉ ở yên trong Thê Ngô viện, chuyên tâm thùa.
Ta cho Hoàng hậu một đôi túi sưởi tay cùng một cặp bảo hộ đầu ; cho Thái t.ử phi may một đôi bao tay đồ bảo hộ cổ tay dùng khi cưỡi ngựa — dù nàng vào Đông cung, nhưng vẫn giữ thói quen cưỡi ngựa, mỗi tháng đều ra ngoại ô kinh một lần.
Thái t.ử phi , mắt liền sáng rỡ:
“Nhiêu nhi, sao muội biết ta cần cái này! Thợ trong cung làm mãi cũng chẳng vừa tay, đeo chỉ thấy vướng víu.”
Nàng thử ngay tại chỗ, vừa vặn như in, các ngón tay hoạt động linh hoạt, viền mép còn hoa kim ngân nàng yêu thích.
“Tốt rồi!”
Nàng vui mừng nắm tay ta.
“Nhiêu nhi, muội đúng là đóa hoa giải ngữ của ta.”
Vài hôm sau, nàng đến Thê Ngô viện tìm ta, cung nữ phía sau mang theo một bộ y phục.
“Thử bộ này xem.” Nàng mở ra, là một bộ trường bào màu trắng ánh trăng dành cho nam tử, chất vải thượng hạng, kiểu dáng đơn giản tao nhã.
Ta sững người.
“Ta thấy muội cứ suốt ngày ở trong phòng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.” Thái t.ử phi , “Ta đôi khi cải trang nam trang ra ngoài đi dạo, thoải mái hơn nhiều. Nên cũng cho may thêm một bộ cho muội, sau này huynh đệ ta cùng ra ngoài cưỡi ngựa dạo xuân.”
Ta không tiện từ chối, dưới sự thúc giục của nàng, ta đành thay bộ y phục ấy.
Nàng vòng quanh ta vòng, vỗ tay vang:
“Một lang quân tuấn tú! Dù hơi thư sinh , nhưng không sao, càng giống một nho sinh đất Giang Nam.”
Nàng lại véo eo ta, tặc lưỡi:
“Cái eo này, cũng mảnh rồi. Nhiêu nhi, muội học quyền pháp với ta, rèn luyện thể lực.”
Nói đoạn, nàng thực sự bày thế trận trong viện, dạy ta múa Thái Cực quyền.
Ta xưa nay chưa luyện võ, chân tay vụng về, đứng tấn không vững.
Một động tác xoay người, chân không đứng vững, thân liền ngã thẳng ra sau.
“Cẩn thận!”
Thái t.ử phi phản ứng cực nhanh, lao một bước, cánh tay vững vàng ôm eo ta, kéo ta trở lại.
Ta còn hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn, ngả vào lòng nàng, thoảng hương xà phòng dịu nhẹ hương nắng nhàn nhạt vương trên áo.
Nàng đỡ ta đứng thẳng, tay vẫn còn lưu lại nơi eo ta một chốc, nói:
“Đúng là mảnh thật. Nhưng may còn đỡ kịp, không đứa đệ đệ xinh xắn của ta chắc ngã bầm cả người rồi.”
Mặt ta hơi nóng .
Ta thật lòng rất quý Thái t.ử phi.
Nàng phóng khoáng, sáng sủa, giống như ánh mặt trời mùa đông giá rét, sưởi ấm những lẽo chất chứa kiếp trong lòng ta.
ta cũng tận tâm hồi đáp sự ấm áp ấy.
Biết nàng có vết thương cũ ở đầu , sợ , ta dùng loại bông tốt nhất cùng da lông mềm mại, cẩn thận may một đôi bảo hộ đầu . Bên trong còn xông qua d.ư.ợ.c liệu hoạt huyết.
Lúc nàng được, khoé mắt ửng đỏ, ôm chặt ta:
“Trừ thân ta ra, chưa ai để tâm đến vết thương cũ của ta kỹ thế này… Nhiêu nhi, cảm ơn muội.”
Còn về Thái t.ử Chu Cảnh , ta không gặp nhiều.
Hắn bận chính vụ, thỉnh thoảng lui hậu viện, cũng chỉ là dùng bữa ở chính viện chỗ Thái t.ử phi.