Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

“Bị chính của mình hạ gục, đúng là kỳ tích.”

Ngay sau đó, một hơi thở ấm áp trùm ta.

nói mang theo chút cay đắng của Cố Hoài Triệt vang lên trên đỉnh đầu ta:

“Bệ hạ nói đùa. Thần xin phép đưa nương tử về trước để dỗ dành.”

9

Lời vừa dứt, ta cau mày nhìn hắn. Chỉ thấy hắn khẽ thở dài, ngay giây sau, ý thức ta liền biến mất.

mở mắt ra, ta đã ở trên giường trong thần y phủ.

Nhớ lại những vừa xảy ra, ta bật dậy, thấy Cố Hoài Triệt đang sắc bên cạnh.

Chưa kịp chất vấn, hắn đã lên tiếng:

“A Dao, nàng tỉnh rồi.”

Ta bước chân trần xuống giường, từng bước đi về phía hắn.

Hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn ta một cái.

“Những gì ngươi làm, ta đều .”

Không hỏi, là lời khẳng định.

Ta cúi đầu, hơi từ nồi che mờ tầm nhìn, khiến ta không thể nhìn rõ người trước mặt.

“Đúng.”

Động tác thêm củi của hắn khựng lại, trầm thấp vang lên.

“Hoàng hậu mưu sát bệ hạ, ta và hoàng thượng chỉ diễn một vở kịch.”

“A Dao, người trong lòng ta, chỉ có nàng.”

Hắn cùng cũng ngước mắt nhìn ta, ánh mắt yêu không thể che giấu, sự áy náy tràn ngập quanh hắn, khiến hắn chỉ có thể ngước nhìn ta.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, ta khẽ cười:

“Vậy nên bỏ mặc ta, cũng là một phần trong kế hoạch của các người, đúng không?”

“Không …”

Hắn thoáng ngẩn người, ánh mắt thêm u uất.

“Xin lỗi, A Dao. Nàng thuần khiết, thiện lương, ta không muốn nàng dính líu đến những này.”

Hắn muốn nắm tay ta, nhưng ta tránh đi.

Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, nói khàn khàn:

“A Dao, nàng vẫn không thể tha thứ cho ta sao?”

Ta chỉ khẽ cười lạnh, không kìm được bật cười, ánh mắt đầy chế nhạo:

“Dựa vào đâu ta tha thứ cho ngươi?”

“Ngươi muốn mưu tính ai, tính kế gì, chẳng liên quan đến ta. Nhưng ngươi không làm được điều đã hứa, đó là vấn đề của ngươi!”

“Ngươi không muốn ta , nên cứ thế làm tổn ta, rồi cùng chỉ nói một : ngươi có nỗi khổ riêng.”

“Cố Hoài Triệt, ngươi nghĩ mình vĩ đại lắm sao? ta đau đến không thở nổi, không ngừng ho ra máu, đó là cách ngươi bảo vệ ta sao?”

cùng, kế hoạch của các người hoàn thành, ai cũng vui vẻ, chỉ có ta là người chịu tổn .”

mắt không ngừng rơi, nhưng ánh mắt ta nhìn hắn lạnh lẽo.

Ta từng hy vọng hắn về, hy vọng hắn ở bên ta.

Nhưng điều ta nhận được là sự thờ ơ của hắn, là cảnh hắn ôm người khác vội vã rời đi, là nói: “Không muốn nàng bị kéo vào này.”

Thật nực cười.

Ta chưa giờ nhận sự che giấu, và cũng không muốn trải những hiểu lầm như trong sách.

Người người đều mong “gương vỡ lại lành”, nhưng chẳng ai nghĩ xem chiếc gương ấy có thể lại như trước, không một vết nứt hay không.

Nỗi đau ta chịu, chẳng ai thay ta gánh .

Ban đầu, ta không muốn trách hắn. Nhưng con người vốn dĩ ích kỷ.

Ta không thể nhận hắn vừa đưa ta lên thiên đường, ngay sau đó lại đẩy ta xuống địa ngục.

Một tốt cho nàng” muốn xóa sạch mọi đã xảy ra, thật là mơ mộng.

Bầu không khí bỗng nên lặng lẽ.

Bàn tay hắn từ trên không buông thõng xuống, vô tình làm đổ nồi , khiến bàn tay bị bỏng đỏ mảng lớn.

Hắn không động đậy, như thể không cảm nhận được đau đớn.

Ta lau đi mắt, không chút do dự xoay người rời đi, không quên để lại một :

“Nhớ ký vào thư hòa ly.”

“Ít nhất hãy để ta chữa khỏi bệnh cho nàng…”

ta kéo cửa ra, hắn cùng cũng cất tiếng, mang theo sự cầu xin.

Ta không ngoảnh lại, chỉ bình thản đáp:

“Không cần.”

Sống lâu trăm tuổi gì đó, thôi bỏ đi. Sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.

Ta vốn không nên sống đến tận bây giờ. Hai năm là mạng sống hắn cho ta, từ giờ ta sẽ dùng quãng thời gian còn lại để kiếm tiền, trả lại cho hắn.

Lòng tốt của hắn, ta không muốn nhận thêm chút nào, cũng không muốn dây dưa gì nữa.

Có những nút thắt, mãi mãi không thể gỡ bỏ.

10

Sau đó, ta về nhà, và thư hòa ly của Cố Hoài Triệt cũng được gửi đến.

Hắn hiểu rõ tính cách của ta.

tiếp tục cố kiểm soát như trước, chỉ đẩy ta đi xa hơn.

Ta tưởng rằng cùng mình đã có thể đầu một cuộc sống mới, nhưng không ngờ, Cố Hoài Triệt lại như hồn ma ám ảnh không rời.

Lần gặp lại, hắn mặc một thân bạch y, đứng trước mặt ta, mỉm cười ôn hòa:

“Tại hạ là Cố Hoài Triệt, bái kiến Thẩm tiểu thư.”

Hắn giả vờ như không quen ta, muốn đầu lại từ đầu.

Nhưng hắn muốn giả ngây, ta lại không muốn.

Ngay hôm đó, ta sai người đuổi hắn ra khỏi phủ, dặn cha không được cho hắn vào nữa.

Cha chỉ im lặng một lúc, rồi đồng ý với yêu cầu của ta, nhưng bóng lưng ông lại có chút còng xuống.

Ta , cha muốn ta sống tiếp, muốn ta nhận điều trị.

Nhưng thưa cha, con không muốn quay đầu lại.

Bị tổn , chỉ một lần là đủ.

Từ hôm đó, Cố Hoài Triệt không xuất hiện nữa, nhưng trong phủ lại có thêm một vị đại phu với vẻ ngoài bình thường.

Cha nói, đó là người ông đặc biệt mời từ khác đến.

Hôm ấy trời vẫn trong xanh, nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của cha, cùng ta cũng đồng ý.

Vị đại phu mới là một người ít nói, chỉ bốc rồi đi, không nán lại một giây.

Nhớ đến Cố Hoài Triệt đã lâu không gặp, ta thoáng nghi ngờ, nhưng không vạch trần.

Ai cũng muốn sống, chẳng ai muốn c.h.ế.t .

hắn nguyện ý chữa, thì ta cũng tiếp nhận.

Hiện tại, giữa chúng ta chỉ là những người xa lạ.

Không có gì tiền bạc không thể trả.

Chớp mắt, một năm trôi , sức khỏe của ta đã hoàn toàn hồi phục.

Ta đầu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Trước đây, bệnh tật, ta không còn sức lực để lo toan. Nhưng nay sức khỏe đã tốt, khát vọng trong lòng cũng trỗi dậy.

Chỉ trong vài năm, Tư Dao Hành đã phủ khắp Đại Thịnh.

Vị đại phu kia cũng rời đi, không nhận bất kỳ đồng tiền nào.

cùng, ta không ép buộc. Người không tiền là kẻ ngốc. Hắn không , thì ta cứ giữ lại.

Thêm một năm nữa trôi , cha đầu giục ta lập gia đình.

Ta làm như không thấy, lần nào cũng đuổi khéo những người đến cầu hôn.

Dần dần, cha cũng không thúc giục nữa, chỉ nhận nuôi một bé gái và giao cho ta chăm sóc.

Hôm đó, ta nắm tay đứa trẻ, nhận nàng làm con nuôi.

nàng đủ khả năng tự mình xử lý mọi việc, ta liền thành một người nhàn rỗi, không màng sự đời.

ấy, ta đã 26 tuổi.

Nằm trên ghế mây, cùng cha ăn dưa, xem diễn kịch, tháng trôi nhàn nhã, không còn gì sung sướng hơn.

Những đã sớm bị ta quên lãng.

Xuyên sách, nam chính, nam phụ, tất đều không còn trong trí nhớ.

Hiện tại, ta là chủ nhân của hành lớn nhất Đại Thịnh, cuộc sống tựa như thần tiên.

Còn gì để không hài lòng nữa đây?

Phiên Ngoại

Thẩm Tư Dao rời đi, Cố Hoài Triệt ngã quỵ xuống đất, m.á.u tươi từ miệng hắn không ngừng tuôn trào.

Hắn nhìn bóng lưng nàng, run rẩy cất lời:

“A Dao, nỗi đau của nàng, ta sẽ gánh thay.”

Nhưng nói quá nhỏ, Thẩm Tư Dao không nghe thấy.

Hôm đó, hắn đau đớn suốt bốn canh giờ, người như vừa được vớt lên từ , bất tỉnh nhiều lần.

Trong cơn đau đớn, hắn chợt hiểu sao Thẩm Tư Dao không thể tha thứ cho hắn.

Quá đau đớn.

Hắn nằm sóng soài trên đất, vẻ mặt đầy khổ sở, mắt lặng lẽ rơi, nhưng không bản thân.

Hắn hối hận, hối hận để Hứa Gia Hòa tin tưởng không màng đến sức khỏe của Thẩm Tư Dao.

Hắn nhớ rõ, nhớ rằng cơn phản phệ còn đau đớn hơn những gì hắn đang chịu, hắn không dám hy vọng nàng tha thứ.

Đến sáng, hắn gửi đi thư hòa ly, thấy được nụ cười của nàng.

Trái tim hắn khẽ rung động.

Cố Hoài Triệt nghĩ, có thể đầu lại, thì tốt .

Chỉ vài sau, hắn thuyết phục được cha của Thẩm Tư Dao để vào phủ, mong muốn đầu lại với nàng.

Nhưng nàng không hề đồng ý, đuổi hắn ra khỏi phủ.

Đứng trước cổng lớn của Thẩm phủ, hắn nuốt ngược vị m.á.u trong miệng.

Hắn , Thẩm Tư Dao sẽ không giờ nhận hắn nữa.

Nhưng hắn không đành lòng để nàng chết, nên thay đổi dung mạo, vào phủ với tư cách một đại phu.

Sợ nàng phát hiện, hắn chỉ đưa rồi rời đi ngay.

May mắn thay, nàng không từ chối.

Sức khỏe của nàng dần hồi phục.

Sau đó, Thẩm Tư Dao tỏa sáng.

Nàng gửi cho hắn rất nhiều bạc, nhưng hắn đều không nhận, chỉ rời khỏi Thẩm phủ.

Nàng sống lâu trăm tuổi, đó là niệm duy nhất của hắn.

Sau này, hắn lại làm một du y, nhưng thiên hạ từ đó không còn người tên Cố Hoài Triệt nữa.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui đó!

yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương