Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Ta ra nhiều mồ hôi, cơn sốt cũng đã hạ, tinh thần sảng khoái.
Thế nhưng Bùi Huyền lại bắt hối hận, hắn cảm thấy bản thân đã làm chuyện có lỗi với Chu Đình. Ta khẽ nói: “Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Hắn hổ thẹn không thôi, trút hết cơn thịnh nộ lên nha mật báo. khi đánh đến bán sống bán chết, nàng ta rốt cuộc cũng khai ra chính mình là kẻ hạ dược theo chỉ thị của Chu Đình.
Chu Đình Bùi Huyền căm ghét nhất là người khác tính kế, nên đã mua chuộc nha này hạ dược vào đồ ăn của Bùi Huyền, đó chờ thời cơ vạch trần để hắt nước bẩn lên người ta.
Dẫu sao, ta cũng là người có lý do chính nhất để làm việc này. Thế nhưng nha kia đã lầm, nàng ta cứ ngỡ Bùi Huyền sai nhà bếp nấu mì là để hắn ăn, có ngờ người ăn lại là ta?
Bùi Huyền không thể chấp nhận được sự thật này.
“Sao nàng ấy lại trở nên như thế này?” Hắn lẩm bẩm hỏi ta: “Trước là đâm thương ngựa của nàng ở mã trường, nay lại dùng thủ đoạn hạ lưu nhường này để hãm hại nàng… Nàng ấy trước đây tuy kiêu căng, nhưng tâm tính đơn thuần, những mưu mô lắt léo này có hiểu? Từ bao giờ nàng ấy lại trở nên giống đám nữ nhân tâm cơ thâm trầm ở kinh này ?”
“Con người ai cũng sẽ thay đổi.” Ta đáp.
Khoảnh khắc cúi , khóe miệng ta khẽ nhếch lên. Tâm cơ thâm trầm? Thế này đã thấm tháp vào , so với ta, Chu Đình quả thực quá đỗi đơn thuần.
Ta chẳng qua chỉ sai nhũ mẫu đến than vãn với Chu Đình vài câu hư hư thực thực, khiến Chu Đình lầm tưởng ta sớm đã có dã tâm như vậy. Nàng ta ngỡ mình tính toán không một kẽ hở, nhưng thực chất là ta đã tương kế tựu kế.
Trong mì trường thọ có thuốc, trong rượu hoàng tửu cũng có thuốc. Chẳng qua lượng thuốc trong rượu nhẹ, phải kết hợp với hương thơm trên người ta mới phát huy tác dụng, khiến Bùi Huyền cứ ngỡ đó là tình động tự nhiên.
Đã có chuyện nhũ mẫu hạ dược lần trước làm tiền đề, hắn dù thế nào cũng sẽ không nghi ngờ đến ta.
Hắn định đánh chết nha kia, ta liền thay nàng ta cầu tình: “Không đến mức đó, coi như tích đức đi, nàng ta đã chịu đủ khổ sở , cứ đuổi ra khỏi phủ là được.”
“Nàng lúc nào cũng lương thiện như vậy.” Bùi Huyền tuy không mấy vẻ nhưng vẫn nghe theo lời ta.
Ta không làm khó nhũ mẫu nữa. ta đã giúp ta việc này nên ta không truy cứu chuyện sổ sách, chỉ sai người đưa cả nhà ta về trang viên ở dưới quê.
Nhũ mẫu đối với việc ta bảo vệ hình tượng của ta trong lòng Bùi Huyền thì vô cùng cảm kích.
đó, ta quay sang sai nha mật báo kia nói với Chu Đình rằng kế sách đã công, Bùi Huyền hiện tại chán ghét ta, nhưng lúc đó hắn suýt nữa thì không kìm lòng được nên đang hối hận, cảm thấy không mặt mũi nào nàng ta.
Chu Đình vô cùng hưng phấn, nàng ta đến Quận vương phủ mấy lần Bùi Huyền đều không gặp, nàng ta lại càng tin là thật. Nàng ta vẻ chờ đợi tròn một năm để ta đuổi đi.
Bùi Huyền đối với nàng ta lúc này vừa yêu vừa thất vọng, nhưng tình nghĩa nhiều năm không phải nói dứt là dứt được ngay.
Bất cứ việc gì nàng ta làm, hễ khoác lên cái danh nghĩa của tình yêu thì dường như đều trở nên không quá khó chấp nhận, dẫu sao nàng ta cũng không có ý hại hắn.
“Nàng ấy cũng là quá yêu ta, là ta đã không cho nàng ấy đủ sự tin tưởng.”
Giác ngộ của hắn cũng thật cao.
Thế là ta , lật đổ Chu Đình không khó, chỉ cần ba năm năm năm, ta có đủ thủ đoạn để mài mòn dần tình ý của Bùi Huyền dành cho nàng ta.
Cái khó là, ta không có nhiều thời gian đến thế.
10
Phủ công chúa tổ chức thưởng cúc yến, ta nhận được thiếp mời. Lúc xuống xe ngựa tình cờ gặp Chu Đình, nàng ta vô cùng chấn kinh khi thấy ta lại không cấm túc.
“Quận vương gia đối với ngươi cũng quá mức khoan dung , ngươi làm ra chuyện như vậy, chàng ấy vậy mà để ngươi ra ngoài?” Nàng ta thấp giọng trách mắng ta: “Ngươi có chút liêm sỉ thì nên đóng cửa không ra mới đúng!”
Ta cười: “Ta là Bình Quận vương phi do đích thân Bệ hạ ban hôn, chỉ cần ta không mưu phản, ta mãi mãi là Bình Quận vương phi!”
Nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta vào phủ Công chúa trước ta. Khi ta đến nơi, một đám người bỗng nhiên im bặt, ai nấy đều ta với thần sắc quái dị. Nàng ta đứng giữa đám đông, ta với vẻ mặt đắc ý khi thấy người gặp họa.
Có vị phu nhân vốn có chút giao tình khẽ nói với ta: “Chu thư nói… nói Bình Quận vương đến nay vẫn chưa viên phòng với ngươi.”
Ta lộ vẻ kinh ngạc: “Chu thư sao lại giống hạng đàn lưỡi dài thế kia.”
Nói đoạn, ta bỗng chau mày, che miệng nôn khan một hồi.
Vị phu nhân nọ chấn động: “A, ngươi… ngươi…”
Ta thẹn thùng cười: “Vẫn chưa chắc chắn ạ.”
Đám người vừa định xem trò cười của ta đồng loạt quay sang Chu Đình. Nàng ta đã chấn kinh đến mức đứng bật dậy, mặt mày hết xanh lại đỏ, bi phẫn bất thường.
Nàng ta không mặt mũi nào nán lại, chưa đầy một tuần trà đã lấy cớ thân thể khó ở mà rời đi.
Lúc ta về phủ, Bùi Huyền đã về . Ánh hắn rơi trên bụng ta, giọng nói run rẩy hỏi: “Nàng thật sự…”
Chu Đình đã tìm hắn .
Họ đã cãi nhau một trận hung hãn bất cứ lần nào trước đây. Đến lúc này Chu Đình mới , chính nàng ta đã toàn cho chuyện tốt của ta Bùi Huyền.
Ta mỉm cười: “Ta lừa họ đấy. Chu thư đi khắp nơi rêu rao rằng ta chưa viên phòng, lời này truyền đến tai Bệ hạ, Bệ hạ lại tưởng có điều bất mãn với người!”
Bùi Huyền hơi thở phào nhẹ nhõm. Ta lại nói tiếp: “Chu thư vẫn là quá đỗi lỗ mãng, làm việc chẳng màng hậu quả.”
Bùi Huyền trầm mặc.
Thế nhưng sang ngày thứ hai, hắn phát hiện ta sai nha tâm phúc đi mua thuốc phá thai. Khi hắn chạy đến nơi, ta đang bưng bát thuốc định uống. Hắn sải bước lao tới, hất văng bát thuốc trên tay ta.
Ta giật nảy mình: “Quận vương gia!”
Đôi hắn đỏ ngầu, gần như quỳ gối trước mặt ta: “Tại sao lại lừa ta?”
Ta thở dài: “Ta không muốn phải khó xử.”
“Tại sao nàng lúc nào cũng phải nghĩ cho người khác thế?” Hắn vừa giận vừa thương, đôi bàn tay run rẩy áp lên bụng ta: “ chính nàng thì sao? Đã bao giờ nàng nghĩ cho bản thân mình chưa? Nàng không thấy khó xử sao? Đây là… con của chúng ta mà.”
“ không thì làm sao đây?” Ta thẳng vào hắn, trong cũng ánh lên lệ quang: “Chẳng lẽ khi giả chết lại một mình sinh đứa trẻ này ra, để nó từ nhỏ đã không có sao?”
Hắn lắc , cầm lấy lòng bàn tay ta áp lên mặt mình. Ta chạm thấy mặt hắn ướt đẫm.
“Không giả chết nữa, ta không tiễn nàng đi nữa. Nàng ở lại đi, con của chúng ta sẽ không thiếu . mẹ, nó đều sẽ có đủ, nó sẽ vẻ khoái lạc mà lớn lên.”
Nước ta như mưa tuôn.
Bùi Huyền từ nhỏ mẹ đều mất, dẫu hắn là Quận vương nhưng cũng đã nếm đủ nỗi khổ sở khi thiếu vắng phụ mẫu. Đó là vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn, mãi mãi không thể bù đắp. Thế nên sao hắn có thể để con mình không có cho được?
Hắn đối với ta không phải không có tình ý, nhưng chút tình ý mọn này so với tình phân giữa hắn Chu Đình thì chẳng nhắc tới.
Nhưng sự hổ thẹn thì lại khác.
Vào khoảnh khắc này, sự hổ thẹn của hắn đối với ta đã đạt đến đỉnh điểm. Sự hổ thẹn ấy xuyên qua da thịt, cùng với tuổi thơ thiếu vắng tình thương hòa làm một trong xương tủy, cắm rễ sâu hoắm.
Ta toàn thắng.
11
Thế nhưng ta vẫn một lòng nghĩ cho Chu Đình: “Chu thư tính sao đây? nàng ấy bằng lòng, có thể vào phủ làm thiếp. Tuy là làm thiếp, nhưng đóng cửa bảo nhau, ta nàng ấy không phân lớn nhỏ. Việc nhà có thể giao cho nàng ấy quản, đứa trẻ cũng có thể gọi nàng ấy là mẹ. Chỉ cần nàng ấy bằng lòng, ba người chúng ta cùng chung sống tốt đẹp, chẳng phải hết thảy sao?”
Bùi Huyền thực sự ta làm cho cảm động khôn cùng. Hắn ngửa bài với Chu Đình, nói rằng không định tiễn ta đi nữa, mà muốn Chu Đình vào làm thiếp.
Chu Đình làm sao có thể cam lòng? Nàng ta đau đớn tột cùng, đoạn tuyệt ân nghĩa với Bùi Huyền nhanh chóng gả cho người khác.
“Chẳng lẽ Chu thư vẫn luôn nhắm vào vị trí Quận vương phi sao?” Ta tỏ vẻ không hiểu: “ nàng ấy thật sự yêu Quận vương gia, sẽ chẳng bận tâm đến cái danh phận hư ảo này .”
Bùi Huyền buồn bã trong một thời gian ngắn, nhưng khi bụng ta ngày một lớn , hắn sớm chìm đắm trong niềm sắp được làm , huống hồ ta chủ động nạp thêm hai mỹ thiếp cho hắn.
Mười tháng , ta hạ sinh đích trưởng tử cho Bùi Huyền. Có con trai, nắm quyền quản gia, Bùi Huyền cũng ngày càng yêu thích ta , ta đã ngồi vững trên vị trí Bình Quận vương phi.
Khi con trai ta mười hai tuổi, phu quân của Chu Đình được điều chuyển về kinh , Chu Đình cũng theo về.
Nàng ta đã làm mẹ, nhưng vẫn không nuốt trôi cơn giận năm xưa. Nàng ta tìm một cô gái trẻ có dung mạo giống mình thời thiếu nữ đến bốn năm phần, cố ý đưa đến bên cạnh Bùi Huyền.
Bùi Huyền quả nhiên mê mẩn, nhanh chóng nạp vào phủ. Nàng ta cười nhạo ta bao nhiêu năm qua vẫn sống dưới cái bóng của nàng ta.
“Ngươi không thấy bản thân mình thương sao?”
Ta gật tán : “Đúng là thương. một nhân thay lòng đổi dạ như vậy mà ngươi ta đấu đá nhau mười năm trời. Chẳng phải vật báu hiếm lạ gì mà cứ tranh giành qua lại, thương, thực sự thương.”
Nàng ta ngẩn người ta.
Lần tiên ta chân khuyên nhủ nàng: “Dừng lại đúng lúc đi. Ngươi có phu quân, có con cái, hạnh phúc viên mãn, chẳng chuyện cũ mà hủy hoại tất cả. Bùi Huyền hắn không xứng.”
Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra: “Ngươi chưa từng yêu hắn.”
Ta đáp: “Ta có ba đứa con gái, ta vẫn luôn dạy bảo chúng rằng muốn yêu người thì phải yêu mình trước, bất kỳ nhân nào cũng không quan trọng bằng bản thân mình.”
Nàng ta ngẩn ngơ hồi lâu. này, nàng ta không tìm ta gây rắc rối nữa.
Năm con trai ta hai mươi tuổi, Bùi Huyền đã xin lập nó làm Thế tử. Không lâu , nhũ mẫu của hắn qua đời ở trang viên.
Trước khi mất, có lẽ lương tâm cắn rứt, ta đã kể cho Bùi Huyền nghe chuyện hai mươi năm trước, chính ta đã uy hiếp ta thiết kế hãm hại Chu Đình.
Bùi Huyền một mình ở lại trang viên lâu. Khi về phủ, hắn vẫn mang cho ta món bánh táo bùn ở phía đông mà ta thích nhất.
Hắn không nói gì cả, chỉ là vào một đêm khuya chợt tỉnh giấc mộng, hắn hỏi ta: “Tư Tư, nàng có yêu ta không?”
Ta đang ngủ mơ màng, vô thức đáp: “Yêu , yêu , yêu chết đi được.”
Hắn bật cười “ha ha”, tiếng cười vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng nghe thật thê lương. Hắn thì thầm: “Ta cũng yêu nàng.”
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi cận vài cọng tóc bạc sớm 😂
bạn thấy đọc ổn ổn, … thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
VU THI THUY
Vietcombank 1051013169
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm đam mê, sống nhờ 😎