Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
“Hôm nay mẹ bao, nhà hàng Hải Thiên Các nhé! Chúc mừng chuyện vui của nhà ! @Chu Hạo @Chu Tình @ thể thành viên.”
Ngay sau đó là một cơn mưa bao lì xì đỏ rực nổ tung trên màn hình.
Chỉ riêng tôi — không được tag tên.
Tôi là người duy nhất bị loại ra một cách chính xác khỏi nhóm “ thể thành viên”.
Cô em chồng Chu Tình phản hồi trong tích tắc:
“Woa! Mẹ lại chịu chi rồi! Không giống ai đó, suốt ngày chỉ biết đi làm, chẳng có tí tinh thần gia đình .”
Một sticker đeo kính râm lè lưỡi đi kèm, đầy khiêu khích.
Cả nhóm họ hàng lập tức hùa tâng bốc:
“Chị Quế Phân đúng là rộng rãi!”
“Có chị dâu là có thịt ăn!”
“Hạo Hạo với Tiểu Tình đúng là có phúc, có bà mẹ tuyệt vời thế kia mà.”
Chồng tôi — Chu Hạo — cũng góp mặt bằng một icon “Mẹ vất vả rồi” kèm trái đỏ.
Không một lời phản bác.
Không một câu hỏi.
Anh cứ thế, im đồng tình với màn cô lập được dàn dựng phu này.
Tôi cúi mắt, đầu ngón tay lạnh buốt.
Trong bụng như đổ chì, nặng nề kéo xuống.
đập chậm và nặng nề, mỗi nhịp đều như gõ vào lồng ngực trống rỗng.
Tôi không phải từng hy vọng.
Ba năm hôn , tôi từng nghĩ sự nhẫn nhịn và cống hiến của đổi lấy được một chút tôn trọng.
Tôi từng nghĩ với mức lương gấp đôi Chu Hạo, tôi có thể duy trì thể cho cái nhà này, đủ để khiến mẹ chồng bớt soi mói.
Tôi từng nghĩ thẻ phụ giới hạn 20.000 tệ mỗi tháng tôi đưa bà đổi được vài ngày yên ổn.
Hóa ra, tất cả chỉ là tôi nghĩ.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một cụ tiện dụng — một cái rút tiền có thể vắt kiệt bất cứ , rồi tùy tiện vứt bỏ.
Phòng họp bật điều hòa lạnh buốt, luồng gió sống lưng thổi ngược lên, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì.
Bởi trái tôi từ lâu đã đóng thành băng.
“Giám đốc ? Giám đốc ?”
Giọng khách hàng kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ lạnh giá.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp, như thể từng mất tập trung.
“Xin lỗi anh Trần, ta tiếp tục nhé. Về kế hoạch marketing quý III, tôi cho rằng…”
Tôi thao thao bất tuyệt phân tích số liệu, logic chặt chẽ, trình bày mạch lạc như một cỗ làm việc vô cảm.
Chỉ có tôi biết, linh hồn đã rút khỏi cơ thể, lạnh lùng nhìn xuống vở kịch nhếch nhác này.
Giữa giờ họp, tôi ra phòng nghỉ uống nước.
Dòng nước ấm chảy qua đầu ngón tay, tôi mới cảm nhận được chút hơi ấm của sự sống.
Tôi lấy điện thoại ra, không vào cái nhóm gia đình ồn ào đó, mà mở ngay app ngân hàng.
Thông tin thẻ hiện lên.
Chủ thẻ: Mạn.
Người dùng thẻ phụ: Trương Quế Phân.
thẻ này là một phần tài sản trước hôn của tôi, bố mẹ tôi làm cho, sợ tôi sau này chịu ấm ức.
Tôi từng ngây thơ cho rằng, đưa nó cho mẹ chồng thể hiện hiếu thảo, giúp bà có thể với họ hàng và từ đó đối xử tốt với tôi hơn.
Giờ tôi mới hiểu, tôi chỉ tự tay trao cho bà một con da//o để làm nhục .
Hạn mức hai mươi nghìn, trở thành cụ để bà vênh váo, để bà thao túng và chèn ép tôi.
Bà dùng tiền của tôi để đãi tiệc, mua túi, đi du lịch, rồi quay lại mỉa mai tôi không ra gì trước mặt người khác.
Đủ rồi.
Thật sự đủ rồi.
Tôi hít sâu một hơi, ngón tay lướt qua màn hình.
“Nút huỷ liên kết.”
Hệ thống hiện cửa sổ xác nhận.
Không chút do dự, tôi nhập mật khẩu, nhấn “Xác nhận”.
“Huỷ liên kết thành .”
Bốn chữ lạnh lùng, như lưỡi da//o cắt đứt mối liên hệ giả tạo cuối cùng giữa tôi và cái nhà đó.
bộ trình, đến ba mươi giây.
Tôi tắt điện thoại, cầm ly nước, trên mặt lại nở nụ cười hoàn hảo, quay lại phòng họp.
Trò hề này — đã đến để tôi nhấn nút tạm dừng.
Tối bảy giờ, tôi tan làm, từ chối lời mời ăn tối của đồng nghiệp.
Tôi không về nhà.
Nơi đó bây giờ với tôi chỉ là cái lồng ngột ngạt đầy tranh cãi và áp lực.
Tôi ghé vào quán góc phố dưới toà nhà ty, gọi một ly Americano, mở laptop.
Dự án lớn ký xong vẫn còn nhiều việc phải sát. May , tối nay tôi rảnh cả đêm.
Tôi chỉnh điện thoại sang chế độ im , đặt sang một bên.
Tôi không cố tình để ý, nhưng ánh sáng màn hình cứ chốc lát lại sáng lên trong tầm mắt.
Là em chồng – Chu Tình.
Cô ta đăng chín hình đồ ăn trong nhóm chat bạn bè chung của hai vợ chồng tôi.
Tôm hùm, bào ngư, cua hoàng đế — từng món ăn trong phòng tiệc xa hoa lộng lẫy ở nhà hàng Hải Thiên Các đều lấp lánh ánh vàng của đồng tiền.
Dòng chú thích:
“Cảm ơn mẹ vì bữa đại tiệc! Hơi ấm gia đình không phải mà mấy ‘nữ cường ’ chỉ biết vùi đầu vào việc có thể hiểu được.”
Trong ảnh, Chu Hạo ngồi cạnh mẹ, nâng ly rư//ợu cười rạng rỡ.
Gò má anh đỏ lên vì rượu, trông hạnh phúc và hòa nhập đến lạ.
Như thể trong căn nhà ấy, từng tồn tại một người vợ là tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh ấy, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến nghẹt thở.
Người đàn ông tôi từng yêu — người từng vụng về nấu cháo cho tôi khi tôi bệnh, người từng chuẩn bị quà bất ngờ vào mỗi ngày kỷ niệm — đã thành ra thế này từ khi ?
À đúng rồi.
Tôi quên mất.
Anh ta vốn dĩ từng thay đổi.
Anh luôn là người con trai “hiếu thảo” miệng không ngớt câu “mẹ anh không dễ dàng gì”, “em nên thông cảm cho bà”.
Tình yêu của anh, luôn kèm điều kiện.
Điều kiện là — không được để mẹ anh phật ý.
Còn cảm xúc của tôi, tự trọng của tôi, mãi mãi là có thể hy sinh bất cứ .
Vị đắng của lan trên đầu lưỡi, nhưng vẫn chẳng thể bằng một phần vạn nỗi chua chát trong tôi này.
Tôi tắt điện thoại, cố ép tập trung lại vào màn hình tính.
Từng dòng số liệu, từng đề án — trở thành nơi trú ẩn cuối cùng của tôi.
Thời gian cứ thế trôi.
Chín rưỡi tối, tôi gửi đi email cuối cùng cho khách hàng.
Màn hình điện thoại bỗng chốc sáng lên liên tục.
Là mẹ chồng — Trương Quế Phân gọi đến.
Tôi nhìn cái tên trên màn hình, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Vở kịch… mở màn rồi đấy.
Tôi không bắt , để mặc chuông reo đến khi tự ngắt.
Rồi cuộc hai.
Rồi ba…
Cuộc gọi dai dẳng như muốn oán trách điều gì đó.
Tôi thong thả nhấp ngụm cuối cùng, rồi cầm điện thoại lên, gửi cho Chu Hạo một tin nhắn:
“Tôi ngồi ở quán góc phố. Chuyện thanh toán của mẹ anh, tự mà lo.”
Sau đó, tôi chặn số mẹ chồng.
Cả thế giới, bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Tôi tựa người vào ghế, xuyên qua kính lớn của quán , nhìn về phía nhà hàng Hải Thiên Các sáng đèn rực rỡ đối .
Tôi như nhìn thấy cảnh tượng bên trong:
Mẹ chồng tôi, giữa những tràng nịnh nọt tung hô, ung dung lấy ra thẻ mà bà đã khoe khoang biết bao lần, đưa cho viên phục vụ.
“Thanh toán.”
Giọng bà chắc chắn đầy tự tin và kiêu hãnh.
Lần quẹt thẻ đầu tiên:
“Xin lỗi quý bà, tài khoản hiện không đủ số dư.”
Sắc mặt bà chắc hẳn khựng lại một chút, nhưng vẫn cố giữ thể :
“Không thể ! Quẹt lại lần nữa đi! Có phải của các người bị hỏng rồi không?”
Lần hai.
Lần ba…
Chiếc POS không ngừng phát ra âm thanh từ chối lạnh lùng như bạt tai giữa chốn đông người.
Ánh mắt của họ hàng từ ngưỡng mộ, dần chuyển thành nghi ngờ, rồi bật cười thầm.
Những lời ca tụng ban nãy, giờ trở thành những cú tát rõ ràng và đau đớn nhất vào mặt bà.
Thế giới của bà, có đã sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.
Còn tôi, chỉ ngồi đây, như một khán giả vô cảm, thưởng thức vở kịch mà chính tay đạo diễn.
Thì ra…
Chứng kiến cảnh bà ấy rơi từ mây xuống đất, lại… đã đến thế.
02
Chu Hạo đến nơi với mùi rượu nồng nặc và dáng vẻ thảm hại.
Anh ta ngồi phịch xuống ghế đối tôi, gương mặt tuấn tú tràn ngập oán khí và mệt mỏi, giống như thua một trận thảm bại.
Ngay cả tiếng nhạc êm dịu trong quán cũng không che nổi sự sa sút, bại trận toát ra từ người anh.
“ Mạn, rốt cuộc em có ý gì hả?”
mở miệng đã là giọng chất vấn, cứ như tôi mới là kẻ phạm tội tày trời.
“Hôm nay mẹ anh mất mặt trước họ hàng đến mức em có biết không? Bà ấy sắp bị em chọc cho lên cơn đau rồi đấy!”
Tôi nhìn anh, không nói một lời.
Trong mắt anh chi chít tia má//u đỏ, cuộn trào phẫn nộ, khó hiểu, còn có cả một sự hoảng loạn mà tôi không đọc nổi.
“Em mau liên kết lại thẻ đi, rồi anh về nhà xin lỗi mẹ anh!”
Anh ra lệnh, giọng điệu không cho phép phản bác.
Xin lỗi?
Tôi như nghe thấy một chuyện cười khổng lồ, không nhịn được bật cười.
Tiếng cười của tôi rất khẽ, nhưng lọt vào tai anh lại chói tai vô cùng.
“Em cười cái gì? Mạn, em lại trở thành như thế này? Trước đây em đâu có như vậy!”
Anh cao giọng, khiến khách bàn bên cạnh cũng ngoái nhìn.
Tôi thu lại nụ cười, gương mặt lạnh băng như băng đá.
Tôi không cãi nhau với anh, chỉ mở khóa điện thoại, gọi ra một đoạn chat, rồi đẩy màn hình về phía anh.
Trên đó là cuộc trò chuyện giữa anh và em gái Chu Tình, thời gian là chiều hôm nay.
Chu Tình: “Anh à, hôm nay mẹ cố tình không gọi Mạn, chị ta có làm ầm lên không?”
Chu Hạo: “Làm ầm thì cứ để làm ầm. Lạnh nhạt với cô ta vài lần là ngoan ngay. Em cũng biết tính mẹ rồi đấy, chiều bà một chút thì ai cũng dễ sống.”
Chu Tình (kèm icon cười trộm): “Đúng là anh hiểu chuyện. Dù thì con đàn bà đó cũng đáng bị dạy dỗ. À đúng rồi, tối nay để chị ta biết chúng ta ăn tiệc lớn, tức ch//ết chị ta đi!”
Chu Hạo: “Thôi được rồi, đừng đáng.”
Câu “đừng đáng” này —
là chút “lương tâm” cuối cùng của anh ?
Hay chỉ là anh sợ tôi làm to chuyện , khiến anh khó bề thu dọn?
Sắc mặt Chu Hạo đổi màu bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được —
từ đỏ giận dữ, sang tím tái xấu hổ, cuối cùng trắng bệch không còn giọt m//áu.
Anh hé miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt nổi một chữ.
Những lời đã chuẩn bị sẵn để lên án tôi, này bộ nghẹn cứng trong cổ họng anh.
“Xem xong ?”
Tôi thản nhiên hỏi, giọng bình thản đến không gợn sóng.
Tôi thu lại điện thoại, nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, trong không hề có khoái cảm, chỉ còn lại một nỗi bi thương kéo dài vô tận.
“Anh… Mạn Mạn, anh không có ý đó…”
Cuối cùng anh cũng tìm lại được giọng nói, nhưng khí thế ban nãy đã hoàn biến mất.
Anh bắt đầu xuống nước, vươn tay muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh đi.
“Anh chỉ là… chỉ là muốn em với mẹ anh hòa thuận hơn một chút thôi. Bà lớn tuổi rồi, em không thể nhường bà ấy một chút ?”
Lại là bài ca quen thuộc đó.
“Nhường bà ấy?” tôi cười lạnh một tiếng.
Bao uất ức và phẫn nộ tích tụ suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm được lối thoát trong khoảnh khắc này.
“Nhường bà ấy, là mặc cho bà cô lập tôi, sỉ nhục tôi ?
Là để bà cầm tiền của tôi đi khoe khoang khắp nơi, rồi quay lại mắng tôi là con gà không biết đẻ trứng à?”
“Chu Hạo, anh hoà giải mâu thuẫn hay là dúi da//o vào tay tôi?”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ như búa nặng, nện thẳng vào anh.
Anh bị tôi hỏi đến cứng họng, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Anh bắt đầu đánh vào tình cảm, giọng nói mang sự van xin:
“Mạn Mạn, em quên chúng ta ngày xưa rồi ? mới bên nhau, chúng ta tốt biết bao…”
Anh cố gắng khơi lại sự dịu dàng trong tôi, nhắc về những ngày yêu đương ngọt ngào.
Phải, tôi cũng .
những đêm đông anh chạy nửa thành phố chỉ để mua cho tôi món ăn khuya tôi thích.
những hôm tôi tăng ca đến tận đêm, anh luôn bật video call chờ tôi về nhà an mới chịu ngủ.
Nhưng tất cả những ấm áp ấy, đã bị cuộc hôn đầy vụn vặt và mệt mỏi mài mòn đến cạn kiệt.
Tôi cắt ngang anh:
“Tôi . Nhưng tôi rõ hơn, ba năm nay, mỗi lần tôi và mẹ anh xảy ra mâu thuẫn, anh vĩnh viễn chỉ nói đúng một câu:
‘Bà ấy là mẹ anh, em nhường bà một chút đi.’”
“Bà vô lý gây chuyện, anh bảo tôi thông cảm vì bà thời kỳ tiền mãn kinh.”
“Bà chỉ thẳng vào mặt tôi mắng chửi, anh bảo tôi đừng để trong , nói bà chỉ miệng da//o đậu.”
“Bà đem mỹ phẩm nhập khẩu của tôi cho cháu gái bà, anh lại bảo tôi đừng so đo, nói đều là người một nhà.”
Từng câu từng chữ, như một bản cáo trạng, như bản tổng kết cho ba năm hôn nực cười của tôi.
“Chu Hạo, tình yêu của anh có điều kiện.
Tình yêu của anh có tự.
Trong anh, mẹ anh luôn đứng đầu, sau đó là thể của anh, sự thoải mái của anh.
Còn tôi — mãi mãi đứng cuối.”