Tôi đang lướt diễn đàn khu phố thì một bài đăng làm tôi khựng lại:
“Chồng và ông bà nội đều không có nhà, một mình trông con mệt quá. Làm sao để hàng xóm ‘tự nhiên’ nhận trông hộ vài hôm nhỉ? Con nhà họ học chung lớp với con mình. Mong cao chiêu!”
Ngay bên dưới là một bình luận được like nhiều nhất:
“Bảo con chị canh đúng giờ cơm chạy sang nhà bạn chơi, mang theo bài tập. Giờ trưa sẽ ‘vô tình’ ăn lại luôn, chơi mệt thì ‘lỡ’ ngủ lại, tối cũng tương tự.”
Chủ bài đăng lập tức thả tim và phấn khích trả lời:
“Tuyệt chiêu luôn! Ngày mai triển khai!”
Lòng tôi trầm hẳn xuống. Cậu nhóc nhà chị hàng xóm – Tiểu Đào – đã canh đúng giờ cơm đến nhà tôi suốt một tuần nay.
Tôi bấm vào định vị bài đăng. Đúng là trong khu tôi ở.
Một cơn giận bùng lên, tôi quay lại bếp, mang phần cơm và thức ăn chuẩn bị dư ra, dứt khoát bỏ lại tủ lạnh.
“Cộc cộc cộc!” – Tiếng đập cửa quen thuộc vang lên, kèm theo giọng con trai tôi:
“Mẹ ơi mở cửa! Con với Tiểu Đào về rồi!”